Một góc nhìn nguy hiểm
NGUYỄN VẠN PHÚ
[...]
bài viết “Một góc nhìn về cơm 2000 đồng” trên BBC Tiếng Việt thật sự nguy hiểm. Bây giờ tôi mới thấy thấm thía câu nói “A little learning is a dangerous thing”.
Nó nguy hiểm ở chỗ, sẽ có người do tin tức lan tỏa về các quán ăn từ thiện 2.000 đồng từng muốn làm một điều gì đó, chung một tay cho nỗ lực này nhưng vì nhiều lý do chưa làm gì được, nay đọc xong bài trên BBC Tiếng Việt bèn bật lên tiếng chà – thế à và đánh mất luôn ý hướng thiện vừa mới chớm nở.
Có lẽ ít người bị tác động như thế nhưng dù chỉ một người cũng là gây tác hại bằng ngòi bút.
Có lẽ ít người bị tác động như thế nhưng dù chỉ một người cũng là gây tác hại bằng ngòi bút.
Bài viết của tác giả Nguyễn Quảng, ghi là “gửi cho BBC từ Milton Keynes, Anh Quốc”, lập luận: “Về mặt kinh tế, rõ ràng khi quán 2 nghìn bán được 1 suất cơm, đâu đó ở thành phố, một quán cơm bình thường sẽ ế một suất cơm”; “Cứ một quán cơm 2 nghìn được mở, đồng nghĩa một quán cơm bình thường khác phải đóng cửa, kéo theo hàng loạt lao động bị mất việc”.
Rất dễ phẫn nộ khi nghe người ta nhân danh kinh tế học, đưa ra những lập luận phi lý như thế. Người viết có biết gì về tương quan quy mô cung cầu mà dám nói như thế? Một vài quán cơm 2.000 đồng ở một thành phố 10 triệu dân sẽ tác động dữ dội lên hàng chục ngàn các quán cơm bình dân khác đến thế sao? Hay nói như Linh Hoang Vu, market distortion đâu ra mà dễ xuất hiện đến thế!
Tác giả lập luận tiếp: “Hẳn chúng ta đều đã nghe câu: hãy cho kẻ khốn khó cần câu, thay vì con cá? Quán cơm 2 nghìn chính là con cá, nó không giúp được vào trọng tâm của vấn đề”.
Nghe qua thì dễ bị thuyết phục (nên tôi mới nói là nguy hiểm) nhưng thử hỏi chênh lệch giữa 2.000 đồng và 14.000 đồng (giá trị thật của bữa ăn) có thể gom lại mua được cái cần câu gì (cần câu theo nghĩa đen có mua nổi không)? Tại sao cứ bám vào những cliché con cá cần câu mà không chịu hiểu bữa cơm 2.000 đó chính là cần câu, để những người ăn dùng nó biến thành sức lao động, cày bừa tiếp tục nuôi sống gia đình họ? Nghĩ được như thế thì mới thấy chính những quán cơm từ thiện đang trao cho họ những chiếc cần câu sử dụng trong ngày đó thôi.
Tác giả lập luận tiếp, quán cơm 2.000 sẽ khuyến khích di cư vào thành phố theo kiểu “Quá nhiều lao động ngoại tỉnh tràn vào thành phố đã khiến khắp nơi quá tải và ngột ngạt. Phần đông số này xả rác khắp nơi, phóng uế bừa bãi, ngủ vạ vật gầm cầu mái hiện thậm chí giữa hè phố và vô luật pháp”. Cái lập luận này nó phát xít, nó xuẩn ngốc quá nên thôi không nói làm gì. Họ bị cuốn vào một cuộc sống đầy bất trắc như được mô tả chỉ vì quán cơm 2.000 đồng ư?
Chỉ còn một lập luận sau cùng cần nói, là quán cơm 2.000 đồng có thể bị lợi dụng, anh xe ôm vào ăn để dành tiền chiều lại đi uống bia…
Tác giả ở bên Anh vì sao không chịu hiểu, người vào quán cơm từ thiện họ không chỉ bỏ ra 2.000 đồng để mua xuất ăn, họ bỏ thêm vào đó Một Phần Phẩm Giá của họ, không tính được bằng tiền nhưng lớn lắm.
Lớn đến nỗi nó sẽ ngăn người tự trọng bước vào quán ăn nếu họ còn có thể xoay xở ăn ở quán bình thường. Ngược lại, giá trị xã hội của phần cơm không chỉ 2.000 đồng, nó có sức lay động lòng người, khích thích thiện tâm sẵn có ở mọi người, nó góp một phần rất lớn vào “vốn xã hội” mà có lẽ tác giả cũng từng được học qua.
Tác giả ở bên Anh vì sao không chịu hiểu, người vào quán cơm từ thiện họ không chỉ bỏ ra 2.000 đồng để mua xuất ăn, họ bỏ thêm vào đó Một Phần Phẩm Giá của họ, không tính được bằng tiền nhưng lớn lắm.
Lớn đến nỗi nó sẽ ngăn người tự trọng bước vào quán ăn nếu họ còn có thể xoay xở ăn ở quán bình thường. Ngược lại, giá trị xã hội của phần cơm không chỉ 2.000 đồng, nó có sức lay động lòng người, khích thích thiện tâm sẵn có ở mọi người, nó góp một phần rất lớn vào “vốn xã hội” mà có lẽ tác giả cũng từng được học qua.
Tác giả và những người làm trang BBC Tiếng Việt ở nước ngoài ắt cũng biết các soup kitchen mà hiện nay hoạt động càng lớn mạnh do khủng hoảng kinh tế đi kèm với chính sách thắt lưng buộc bụng ở cả Mỹ và châu Âu.
Nỡ nào BBC Tiếng Việt đăng bài theo dạng biết là sẽ gây tranh cãi để câu người vào bình luận. Làm thế có khác gì đăng tin “Ca sĩ Ngọc Sơn mua bảo hiểm trinh tiết 1 triệu đô”.
Nỡ nào BBC Tiếng Việt đăng bài theo dạng biết là sẽ gây tranh cãi để câu người vào bình luận. Làm thế có khác gì đăng tin “Ca sĩ Ngọc Sơn mua bảo hiểm trinh tiết 1 triệu đô”.
Một góc nhìn về cơm 2000 đồng
Nguyễn Quảng
Từ khi có quán cơm mới mở bán
với giá 2 nghìn cách đó vài con phố vào thứ 2, thứ 4 và thứ 6, chị L – chủ một
quán cơm bình dân tại một quận trung tâm thành phố Hồ Chí Minh – chỉ bán được
một nửa hàng.
"Những ngày đó chị cắt
giảm phần ăn cho đỡ ế, cứ thế này thì chết đói hết" – chị phân trần với
tôi sau khi nói một tràng lẫn những câu đệm không có trong từ điển.
Quán cơm 2 nghìn đã nhân rộng
ra nhiều nơi, thậm chí đã tới Hà Nội, với giá 5 nghìn.
Hai nghìn hay 5 nghìn cũng
đều là bán dưới giá cả, và đều là những đồng tiền lẻ để rải trong đám ma.
Hãy thử phân tích xem, liệucó 100 quán cơm kiểu 2 nghìn thì lợi hay hại?
Bán 'phá giá'
Về mặt kinh tế, rõ ràng khi
quán 2 nghìn bán được 1 suất cơm, đâu đó ở thành phố, một quán cơm bình thường
sẽ ế một suất cơm.
Nếu quán 2 nghìn mở cạnh 1
hàng cơm bất kì, chủ quán cơm bán 20 nghìn 1 suất đó phải đổi nghề, do không
thể cạnh tranh lại.
Vì cùng một suất cơm với ngần
ấy thức ăn, mà một hàng lại bán cao hơn đối thủ đến mười lần, đương nhiên khách
sẽ chọn phương án cơm 2 nghìn.
Cứ một quán cơm 2 nghìn được
mở, đồng nghĩa một quán cơm bình thường khác phải đóng cửa, kéo theo hàng loạt
lao động bị mất việc.
Đến anh đến lấy nước gạo nuôi
lợn cũng mất phần mà phải ngậm ngùi quay gót.
Những chủ quán cơm bình
thường hoàn toàn không có lỗi khi mở quán để kiếm tiền.
Họ phải thuê cửa hàng, nhân
công, trả tiền thuế, tiền điện, nước... và không thể bán phá giá như quán 2
nghìn đồng.
Một sự cạnh tranh bất bình
đẳng liệu có công bằng cho họ? Họ cũng đóng thuế như bao doanh nghiệp, nhưng ai
sẽ bảo vệ họ cú bán phá giá tuyệt đối gây ra bởi hàng cơm 2 nghìn bên cạnh?
Khách của những quán cơm hai
nghìn thường là lao động ngoại tỉnh, lao động nghèo, xe ôm, ve chai, xe ôm,
hàng rong, ăn mày...
Vấn đề nằm ở chỗ, họ ở đâu
khi chưa có cơm 2 nghìn? Có thể họ tự nấu ăn hoặc ăn quán, nhưng chắc chắn giá
bán phải nhiều hơn 2 nghìn.
'Chăn thầu ăn mày'
Những kẻ hưởng lợi trước tiên
từ cơm 2 nghìn là những kẻ chăn thầu ăn mày.
Thầu ăn mày nghĩa là một anh
nuôi độ chục trẻ nít. Anh ta trả cho bố mẹ lũ trẻ một khoản tiền để đưa các em
lên thành phố làm ăn mày, với nhiệm vụ mỗi ngày phải nộp số tiền ăn xin được.
Giờ anh lùa chúng vào quán
cơm 2 nghìn, trước anh trả 200 nghìn cho 10 xuất cơm (mười em), giờ anh chỉ
phải trả có 20 nghìn. Anh đã giàu lại càng giàu!
Người ăn mày cũng không vui
đâu. Họ đi ăn mày cả ngày rồi. Giờ lúc ăn vẫn phải ăn mày.
Tôi mà là họ ắt cũng cáu lắm.
Anh xe ôm cũng quá vui. Anh
vào quán 2 nghìn ăn trưa, thế là để dành dôi ra được 18 nghìn, và dùng tiền này
để thư giãn với cốc bia hơi vào buổi chiều.
Tương tự với các anh chị vé
số ve chai, họ để dành ra được một cơ số tiền nhờ vào quán 2 nghìn.
Rẻ nhưng liệu có hay?
Nhưng câu hỏi là: có nhiều
quán 2 nghìn liệu có hay?
Quá nhiều lao động ngoại tỉnh
tràn vào thành phố đã khiến khắp nơi quá tải và ngột ngạt. Phần đông số này xả
rác khắp nơi, phóng uế bừa bãi, ngủ vạ vật gầm cầu mái hiện thậm chí giữa hè
phố và vô luật pháp.
Nhân viên phục vụ trong quán cơm 2000 đồng của
Người tôi cưu mang
Các quán cơm 2.000 đồng phục
vụ nhiều khách hàng nghèo
Cơm 2 nghìn sẽ tiếp sức tích
cực cho họ trong công cuộc bám trụ thành phố, và nếu ai đó đang phân vân giữa
việc rời quê lên thành phố để kiếm sống, cơm 2 nghìn đã cho họ câu trả lời sắc
nét (dĩ nhiên là nếu mô hình cơm 2 nghìn được nhân rộng hơn hiện tại).
Quán cơm 2 nghìn được nói là
"chỉ phục vụ người nghèo". Nhưng thế nào là nghèo?
Rất nhiều trường hợp những
người dân xấu tính hôi đồ hôi của xe tai nạn, trong khi họ đâu có nghèo?
Quán cơm 2 nghìn đâu có lựa
chọn hoàn cảnh, khi bất cứ ai cũng vào ăn được với tờ bạc 2 nghìn trên tay. Vậy
chủ các quán cơm 2 nghìn có chắc nhiều người không tranh thủ vào ăn ké, như
cách họ hôi đồ trên xe tai nạn?
Cho họ ăn gần như miễn phí
liệu có phải cách giúp hay?
Con cá và cần câu
Việt Nam thời bao cấp cũng được viện trợ
nhiều từ các nước bạn thuộc khối xã hội chủ nghĩa.
Nhưng khi Liên Xô tan rã,
Việt Nam
đã phải tự đi trên chính đôi chân của mình. Và thật ngạc nhiên, khi từ một nước
chỉ biết nhận viện trợ, nước này đã thành nước xuất khẩu gạo thứ nhì thế giới,
trong thời gian rất ngắn.
Được viện trợ chưa chắc đã
hay, vì nó khiến người nhận bị lệ thuộc và khiến đôi chân họ yếu đi.
Tôi đánh giá cao lòng nhân
đức của các vị mạnh thường quân và lòng hảo tâm của họ để duy trì quán cơm 2
nghìn, nhưng bỏ đồng tiền chỉ để lương tâm thanh thản mà không quan tâm rằng
liệu đồng tiền đó có giúp được cho bà con nghèo hay không, đây là điều khiến
tôi băn khoăn hơn cả.
Hẳn chúng ta đều đã nghe câu:
hãy cho kẻ khốn khó cần câu, thay vì con cá?
Quán cơm 2 nghìn chính là con
cá, nó không giúp được vào trọng tâm của vấn đề.
Ngược lại, mô hình kinh tế
này gây cạnh tranh bất bình đẳng, dồn nhiều lao động ngoại tỉnh về trung tâm,
làm suy yếu nghị lực bản thân của người tìm đến ăn, rõ ràng chả việc gì phải
cày cuốc kiếm ăn mửa mật, khi mà ăn 1 bữa no tới 24 giờ kế tiếp?
Vậy hãy phân vân một chút,
điều gì sẽ xảy ra nếu có 100 quán cơm "2000 đồng" như thế?
....../.