“CHỈ CẦN RÀNH BỐN
PHÉP TOÁN LÀ LÀM ĐƯỢC LÃNH ĐẠO”
Hồ Cúc Phương (thực hiện)
Bài phỏng vấn dưới đây
báo Nhân dân đã đăng
số ra ngày 22-10-2012 sau
khi biên tập. Những đoạn biên tập chỉnh sửa có màu đỏ sẫm,
những đoạn bị cắt bỏ cómàu đỏ tươi.
Tôi gọi điện thoại cho nguyên Chủ tịch tỉnh Nguyễn Minh Nhị và
đề nghị được về tỉnh lúa An Giang thăm ông. Biết tôi lặn lội từ Hà Nội vào, ông
xởi lởi, “chờ ngày nghỉ cuối tuần, chú lên Sài Gòn kết hợp công chuyện và tới
chỗ cháu luôn cho đỡ cực”.
Thấy tôi tỏ ý xúc động vì tấm thịnh tình ông
dành cho cô phóng viên lần đầu gặp gỡ, bạn bè bảo: “quan chức địa phương, ông
nào chẳng có xe hơi, chẳng sở hữu dăm ba căn nhà ở thành phố. Một công đôi
việc, đằng nào cuối tuần ổng chẳng về đây nghỉ ngơi, hưởng thụ!”. Tôi nghĩ
thầm, cũng có lý.
Rồi ông tới tận Văn phòng đại diện báo Nhân Dân gặp tôi, đúng
hẹn, không sai một phút. Thấy tôi nhìn quanh: “xe chú đậu chỗ nào”, ông cười hiền: “chú lên
bằng xe đò mà”. “Rồi trò chuyện với cháu xong, chú về đâu?”. “Kêu thằng con rể
chạy xe gắn máy tới rước, lâu rồi chú chưa thăm con, thăm cháu ngoại”. “Vậy chứ
chú không có nhà riêng trên này sao?” – tôi ngạc nhiên. Lại một nụ cười chân
chất, “Đừng nghĩ cứ quan chức là vơ vét được nhiều tiền, thu vén được nhiều tài
sản. Chú sinh ra là nông dân, làm quan chức sống cùng nông dân. Nghỉ hưu,
chú nuôi năm hầm cá tra, được bảy năm rồi, có năm thu hoạch gần cả ngàn
tấn, kiếm bộn tiền đó nghe. Chú đã gắn bó máu thịt một đời với mảnh đất Long
Xuyên, An Giang. Giờ mắc mớ chi mà lên Sài Gòn ở cho mệt”.
Nhiều nhà báo từng được trò chuyện trực tiếp với người đứng đầu
vựa lúa An Giang đều đánh giá ông có vốn hiểu biết rất rộng, tư duy nhạy bén,
sắc sảo, cách diễn đạt giản dị nhưng đầy sức thuyết phục. Vậy mà nghe nói ngày
còn nhỏ, ông còn chưa học hết lớp Nhất trường làng?
-Ông Bảy Nhị (cười sảng khoái): Chính xác. Tất cả những kiến
thức tôi có được trong đầu đều nhờ vào học lỏm, chẳng hề được đào tạo bài bản
cái gì hết trơn. Người ta hay đặt vấn đề nghi vấn bằng cấp của mấy ông quan
chức này nọ là đồ thật hay đồ giả.
Trường hợp tôi rất khoẻ, khỏi phải đi xác minh chi cho cực. Đời
tôi chỉ có duy nhất một tấm bằng lý luận chính trị do Trường Nguyễn Ái Quốc cấp
thôi. Tôi bỏ ngang lớp Nhất vì không có tiền làm giấy khai sinh cho đủ thủ tục
để thi lên đệ thất. Nhưng quyết tâm tự học không ngừng nghỉ của tôi có được là
nhờ ông anh trai ruột Nguyễn Minh Đào (sau này là Phó Bí thư Tỉnh uỷ An Giang)
luôn khuyên bảo, động viên.
Lý do mà ổng đưa ra giản dị thế này thôi. Giấc mơ mà tôi ôm ấp
từ nhỏ là muốn làm được nhiều điều tốt đẹp cho người dân An Giang quê mình. Để
biến giấc mơ ấy thành hiện thực, tôi phải ráng học, phải cố gắng phấn đấu vào
Đảng. Vô Đảng là để được giao trọng trách, để có thể làm được nhiều việc có
ích. Xin được nhấn mạnh, trọng trách chứ không phải địa vị. Bởi không
được ngồi ở vị trí ấy, không có quyền quyết định thì có muốn phục vụ nhân dân
cũng đành chịu. Còn nếu không có chữ nghĩa thì rất khó làm được công việc lãnh
đạo, mà nếu có làm thì cũng rất dễ mắc sai lầm vì thiếu hiểu biết.
Và nhờ nỗ lực tự học không ngừng nghỉ, ông đã được giao trọng
trách rất sớm, như một lãnh đạo trẻ nhất tỉnh. Những quyết sách đầu tiên của
ông lúc đó, nghe nói cũng rất táo bạo?
- Năm 1988, mới 42 tuổi, tôi trở thành người lãnh đạo trẻ nhất
tỉnh, khi nhận quyết định chuyển công tác từ Phó Trưởng ban Tổ chức Tỉnh uỷ
sang làm Giám đốc Sở Nông nghiệp An Giang.
Một năm sau, tôi đề xuất xây dựng chương trình khuyến nông đầu
tiên của cả nước và ký quyết định thành lập Ban khuyến nông của Sở. Phó Giám
đốc đề xuất nên báo cáo Tỉnh uỷ vì đây là việc khá nhạy cảm, Bộ Nông nghiệp lúc
đó không ủng hộ. Biết đồng chí Bí thư Tỉnh uỷ rất đồng tình nhưng không dám
quyết, tôi nói luôn với cậu phó, “khỏi báo cáo, tao chịu trách nhiệm toàn bộ. Được thì dân
hưởng, tội vạ đâu tao xin gánh hết”.
Tôi nghĩ, làm người lãnh đạo thì phải dám quyết, dám làm và dám
chịu trách nhiệm cá nhân vì tất cả những điều đó. Không được phép dựa dẫm, đổ
thừa vào cái gọi là trách nhiệm tập thể. Tính tôi là vậy, quyết liệt tới cùng.
Không chỉ một lần, sau này khi đang là Chủ tịch An Giang, tôi
cũng đã kiên quyết phản đối chủ trương xây bảy cái cống ngăn thoát nước sông
Hậu do Bộ Nông nghiệp chủ trương thực hiện. Tôi nói, trong này đã chống lũ
triệt để xong rồi, làm chi cho tốn kém ngân sách thêm nữa, lại cản trở giao
thông. Vụ việc sau đó phải báo cáo lên Hội nghị thường vụ Tỉnh uỷ. Ông bí thư
bảo, “có tốn kém cũng là tiền trung ương”. Tôi phản đối, “đâu có, đó là tiền
của dân. Cá nhân nào quyết làm là tôi thưa đến cùng đó”. Mà
nghe đâu nay người ta vẫn còn tiếp tục ghi danh mục đầu tư sắp tới.
“Trực ngôn nghịch nhĩ”, thái độ quyết liệt ấy chắc chắn mang lại
cho ông khá nhiều hệ luỵ. Ông đã chọn cách hoá giải chúng ra sao?
- Tôi quan niệm thế này, cái tâm chính là cứu cánh lớn nhất của
cuộc đời mình. Làm cái gì cũng phải thật, trước hết là thật với chính mình.
Nhiều người cứ tự gạt gẫm, rằng làm bậy ai biết. Nhưng ông bà mình đã dạy “cái
kim giấu trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”. Cứ làm thật, ăn thật, nói thật và đối
xử với nhau chân thành thì chẳng ai nỡ hại mình. Mà rủi có ai làm vậy thì Trời
sẽ cứu.
Ngày tôi làm Giám đốc Sở Nông nghiệp, có một nhân viên làm đơn
nặc danh kêu thưa khắp nơi. Tôi quyết định rút anh ta về làm trợ lý, theo dõi
tình hình tài chính của toàn bộ hệ thống doanh nghiệp do Sở quản lý. Mọi người
thắc mắc, tôi nói “nó ở xa không biết nên nghi tao làm bậy, mới kiện cáo tùm lum. Giờ
cho nó về gần, quan sát tao làm việc trực tiếp, chắc chắn nó sẽ hiểu”. Cậu đó sau này thương tôi lắm
đó.
Nhớ hồi tôi quyết định giao đất xây dựng Trung tâm khảo nghiệm
Định Thành rồi Nhà máy sản xuất thuốc sâu ngoài Bình Đức, tranh chấp thưa gởi
khắp nơi, còn tôi trở thành đối tượng bị cấp trên điều tra, xem xét. May mắn là
những cơ sở này đều phát huy được hiệu quả, đem lại lợi ích cho nông dân. Chứng
tỏ mình đã giao đất đúng người, đúng chỗ. Mấy
chỗ đó mà làm ăn trây trét là chắc chắn khối người mắng: “giao đất cho thằng
mắt ma ấy làm gì, thấy nó phá dữ không”.
Nhân nhắc tới chuyện giao đất, tôi chợt nhớ trong một lần trả
lời phỏng vấn, ông đã khẳng định như đinh đóng cột trước công luận: tôi có thể
tự hào rằng suốt những năm làm lãnh đạo, tôi chưa hề có đề xuất nào gây hậu quả
cho nông dân, không hề bị thế lực nào chi phối chủ trương đầu tư để kiếm lợi mà
làm dân thiệt, ngân sách thiệt. Đã nghỉ hưu nhưng tôi vẫn sẵn sàng lắng nghe
phê bình, chứ không phải giờ “hạ cánh an toàn” rồi mới nói mình sạch, nói
cho sướng miệng?
- Về đề xuất gây hậu quả cho nông dân, tôi tự tin rằng mình
tránh được. Bởi tôi sinh ra là nông dân thứ thiệt. Đã có lần tôi khẳng định với
cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt: “Tôi uống nước phèn mà lớn, đất phèn có thể dùng thủy
lợi cải tạo và kỷ thuật canh tác riêng đều có thể trồng trọt được hết các loại
cây ngắn ngày nên tôi không sợ”. Những quyết sách mà tôi đưa ra không hề liều
mạng, bởi tôi chỉ làm khi biết chắc chắn 99,99% thành công. Uy tín dù có nhiều,
xài hoài rồi cũng hết. Thất bại là dân chửi te tua, tôi đâu dám quyết bậy.
Ngày làm lãnh đạo, tôi cũng từng xắn quần đi trồng rừng, chửa
cháy rừng, thiết kế mương phèn trên đất khai hoang vùng Tứ giác Long Xuyên…
cùng người nông dân, anh em kiểm lâm và bộ đội. Không được trang bị nhiều kiến
thức khoa học nhưng tôi gắn bó máu thịt với mảnh đất này, tôi luôn gần dân, học
hỏi kinh nghiệm từ dân.
Chuyện đắp đập chắn nước để sản xuất vụ Hè Thu 1976 ở huyện Phú
Tân lần đầu tiên ở An Giang là tôi học từ kinh nghiệm người Campuchia hồi còn
kháng chiến (1972) qua câu họ trả lời tôi “Vì sao đêm qua nước tràn đồng?” – là
vì “Ăn bắp rồi bửa đập cho nước vô”. Thuyết phục nông dân, tôi dùng hình ảnh và
ngôn ngữ trực quan, nôm na. Dân hiểu và nghe, nghe là họ làm theo thôi.
Vâng, những quyết sách do dân và vì dân ấy dù sao cũng dễ thực
hiện, vì nó chỉ phụ thuộc vào cá nhân ông Chủ tịch dám làm dám chịu trách
nhiệm. Nhưng việc đối mặt với những mánh lới chạy dự án tinh vi, những món lợi quá lớn từ số phần trăm hoa hồng “lại quả”,
trong khi vẫn phải giữ mình trong sạch là điều rất khó, thưa ông?
- An Giang là một trong những địa phương có sức hấp dẫn lớn với
các nhà đầu tư. Chạy dự án, lobby – vận động hành lang … để có suất ngon lành,
để hưởng lợi không thiếu. Nhưng tôi dám nói mình chưa hề chịu sự chi phối của
bất kỳ thế lực nào trong chủ trương đầu tư là
có cơ sở. Là người ký
duyệt dự án, tôi chẳng cần nhận bao thơ của ai. Riêng chuyện biết trước qui
hoạch, cho người nhà hoặc “tay chân” lén mua đón đầu chờ cơ hội bán (hoặc đền
bù) lấy lời là đủ kiếm bộn tiền nhưng tôi dứt khoát nói không. Chuyện (theo
thông lệ mà luật cho phép doanh nghiệp) tôi có nhận quà (tiền) cảm ơn (thưởng
cuối năm) chút đỉnh từ phía doanh nghiệp, cá nhân là có. Nói chưa bao giờ nhận
là không thật thà. Mỗi người chỉ dăm ba triệu thì cộng lại cũng đã là một mớ
kha khá mà dân nghèo nằm mơ cả đời không có. Nhưng nếu có màu đút lót, xin xỏ
hoặc mưu cầu này nọ là tôi kiên quyết gạt đi, nhận
mấy cái thứ đó mình chết chắc.
Nhưng mình cũng không thể quá máy móc, cứng nhắc trong ứng xử
(có thể gọi là “thiếu tế nhị”) .
Nhớ có những lần “tiền thưởng” khá hậu hoặc có lần người đưa bao
thơ “quá dày” … Trả không được, nhận không xong, tôi giao cho thủ quỷ cơ quan
lập riêng một cuốn sổ. Gặp người này người kia khó khăn, có cái chi tiền ngân
sách không được tôi quyết (qua một cán bộ văn phòng) là cô chi, cuối tháng có
quyết toán với nhau rành mạch. Tới ngày tôi rời khỏi ghế Chủ tịch, tôi hỏi, cô
báo: “Quỷ của chú bằng không rồi”. Tôi nói: “Vậy là huề!.Giải tán!”.
(cười). Sau nầy tôi đọc báo, hình như có người biết, phê phán là làm vậy chỉ
biết giử mình chớ “không kiên quyết chống tham nhũng”. Lập biên bản bắt tại tay
người đút lót, theo tôi không phải cách làm hay của người lãnh đạo. Vả lại, ai đút lót mình họ đều
nghe ngóng trước xem ông nầy “hảo ngọt” hoặc “thích phần trăm (%)” hay ham đi
du lịch không?. Đừng tạo cho người ta cảm giác an tâm khi làm việc đó với mình
thì tốt nhất, an toàn nhất. Ngược lại thì khó lắm!. Khổ nhất là họ mua mình không
được thì họ sẽ phá mình bằng nhiều cách, nhất là nói xấu. Tôi trả giá cho vấn
đề nầy cũng khá đắt, điển hình là một vụ khai thác tài nguyên ở nơi nhạy cảm có
nhân tố nước ngoài. Tôi (Chủ tịch tỉnh) kêu lên đến sáu Bộ mà cũng không cứu
được tài nguyên!
Nhưng cùng một cái phong bì giống nhau, cảm ơn hay hối lộ thì
không phải lúc nào cũng rõ ràng và dễ nhận biết, thưa ông?
- Chính xác. Tôi nhận ra, ranh giới giữa sự tri ơn với biếu xén,
hối lộ, đút lót nhiều khi rất mỏng manh. Người lãnh đạo phải rất tinh tường để
nhận ra cái lằn ranh lắm khi vô hình ấy.
Ngày đã nghỉ hưu, tôi có thú vui trồng và chăm cây kiểng. Có hôm
đang ở xa, tôi nhận cú điện thoại từ một số lạ hoắc. Người gọi trình bày muốn
mua một cây thế đã suy của tôi với giá cả chục ngàn đô. Tôi nói, cây sắp chết
ôm về làm chi, anh ta bảo em thích nên sẽ cố chăm sóc để nó sống khoẻ. Tôi suy
nghĩ lung lắm. Từng ấy đô la là cỡ 200 triệu đồng, nghe cũng ham, tiền nhiều ai
không thích. Nhưng tôi vẫn băn khoăn, một người lạ làm vậy là có ý gì, đằng sau
nó là mục đích gì. Cuối cùng, tôi kiên quyết nói không. Ít lâu sau, tôi lại
nhận cuộc gọi, từ chính số điện thoại đó. Lần này, anh ta tha thiết nhờ tôi nói
một tiếng để đơn vị kiểm lâm cho chuyển mấy cây gỗ từ Campuchia về. Vậy là tôi
hiểu ngay vấn đề, chục ngàn đô bỏ ra mua cây kiểng của tôi là để dọn đường, chỉ
cần tôi trả nghĩa bằng một chuyến vận chuyển trót lọt là dư thừa. Tôi cười “tao
về hưu rồi nói ai nghe”, bụng thầm nghĩ “may quá, bán cây rồi thì biết cư xử
sao đây”.
Chuyện trò nãy giờ, thấy ông Bảy Nhị đúng là một quan chức
- nông dân đươc xếp vào hàng “quý hiếm”. Xin được hỏi câu cuối
cùng, làm người lãnh đạo đúng nghĩa được dân tin yêu như ông có khó lắm không
ạ?
- Chỉ cần rành bốn phép toán là làm được.
Đó là: luôn biết cộng thêm nghĩa tình, yêu thương; biết
trừ đi những oán thù, ghét
bỏ; biết nhân lên của cải cho người dân, cho xã hội
và biết chia sẻ hạnh phúc.
Tôi nghĩ vậy.
Xin trân trọng cảm ơn ông!