HOA SEN - PHÙNG QUÁN






HOA SEN  
PHÙNG QUÁN

Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Mặc cho câu ca được cả nước lưu truyền
Và đời vẫn tin là ca ngợi phẩm chất của sen.
    Nhưng tôi không thể nào tin được
           Câu ca này gốc gác tự nhân dân
           Bởi câu ca sặc mùi phản trắc
           Của những phường bội nghĩa vong ân!
           Vốn con cái của giai cấp cùng khổ
           Chúng chòi lên cuộc đời quyền lực vàng son
           Nghĩ đến mẹ cha chúng xấu hổ
           Chúng mưu toan giấu che từ bỏ
           Nói xa gần chúng mượn chuyện sen
           … Nhị vàng bông trắng lá xanh
          Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
          Tất cả là trong cái chữ gần
          Chỉ một chữ mà ta thấu gan thấu ruột
          Những manh tâm bội nghĩa vong ân.
          Bùn với sen đâu phải chuyện gần?
          Chính là sen mọc lên từ trong đó
          Gốc của sen là thăm thẳm bùn đen
          Nhị vàng , bông trắng, lá xanh…
          Tất cả, tất cả, tất cả…!
           Là do bùn nuôi dưỡng
           Ngay cả hương thanh khiết ta đặt lên bàn thờ cúng
           Cũng là xương thịt của bùn tanh!
           Như nhân dân: Gian truân, thầm lặng, vô danh
          Đã sinh ra vĩ nhân, anh hùng, nghệ sỹ…
          Nhân danh bùn! Nhân danh sen!
          Tôi đề nghị: Đuổi câu phản trắc này khỏi kho báu dân gian!


    (Thơ Phùng Quán, NXB Văn học, 2003;  tr.  174 – 175)
                    
       


Chân dung Phùng Quán (Thanh Tùng chụp năm 1990).