Về một giọng nói ở nơi
không có xe Lam
Nguyễn Nhật Ánh
1. Xưa nay Quảng Nam có lẽ là địa
phương mà giọng nói bị đem ra trêu ghẹo nhiều nhất nước. Nói cho công bằng, so
với một số vùng miền Bắc và miền Nam, người Quảng phát âm rất chuẩn xác các phụ
âm đầu. Giọng Quảng phân biệt một cách rõ ràng giữa âm TR và CH, S và X, D và
V, R và G... Nhưng âm giữa và âm cuối, người Quảng thường phát âm chệch.“En
không en tét đèn đi ngủ” (Ăn không ăn tắt đèn đi ngủ) có lẽ là câu nói phổ biến
nhất nhằm giễu cợt cách phát âm của người Quảng. Người ta còn bảo ở Quảng Nam không có xe
lam, xe đạp. Hỏi tại sao, đáp: Tại Quảng Nam chỉ có xe “lôm”, xe “độp”. Liên
quan đến chiếc xe đạp, còn có câu chuyện hài: Người Quảng Nam đi vào một
cửa hàng bán phụ tùng xe ở Sài Gòn, cố uốn giọng để phát âm cho chuẩn, oái ăm
sao rốt cuộc lại thành: “Bán cho tôi một cái... láp xe độp”. Người bán sau một
hồi gặng hỏi, bực mình: “Lốp xe đạp” thì nói đại là “lốp xe đạp” ngay từ đầu,
còn bày đặt... nói lái là “láp xe độp”. Nào có cố tình lái liếc gì đâu, thật
oan còn hơn oan Thị Kính! Những câu chuyện như thế, ngẫm ra còn rất nhiều.
2. Nhà thơ Tường
Linh sáng tác nguyên một bài thơ theo giọng Quảng, trong đó mọi âm “ô” ở cuối
câu đều biến thành âm “ơ”:
Rủ nhau vô núi
hái chơm chơm
Nhớ bạn hồi còn học
chữ Nơm
Sáng sáng lơn tơn
đi nhử cuốc
Chiều chiều xớ rớ
đứng câu tơm
Mùa đông tơi lá
che mưa bấc
Tiết hạ hiên
tranh lộng gió nờm
Nghe chuyện xóm xưa
thời khói lửa
Sảng hồn, sấm nổ
tưởng đâu bơm!
Nhà thơ trào
phúng Tú Rua cũng có một bài tương tự, nhưng trong bài thất ngôn bát cú này “a”
biến thành “ô”:
Rứa mới kêu là chất
Quảng Nôm
Ăn hòn nói cục chẳng
thôm lôm
Có chàng công tử
quê Đà Nẽng
Cưới ả Thúy Kiều
xứ Phú Côm
Cha vợ đến thăm
chào trọ trẹ
Mẹ chồng không hiểu
nói cồm rồm
Thêm ông hàng xóm
người Hà Nội
Chả hiểu mô tê
cũng tọa đồm.
Cả hai bài đều
hay.
3. Trong tác phẩm
Quán Gò đi lên của tôi, nhân vật chính là một cô gái xứ Quảng: con Cúc “nước mắm
Nam Ô”. Con Cúc phục vụ trong quán Đo Đo “chuyên bán các món ăn xứ Quảng”, nói
giọng Quảng đặc sệt. Lúc con Cúc mới vô làm ở quán, xảy ra câu chuyện sau đây:
“Khách đòi mua
bánh bèo đem về, con Cúc kêu con Lệ:
- Chị kiếm cho em
cái “bô”!
Chữ “cái bao” qua
cái giọng nguyên chất của con Cúc biến thành “cái bô” khiến con Lệ thừ ra mất một
lúc. Rốt cuộc, tuy không hiểu con Cúc kiếm cái bô làm chi, con Lệ vẫn vào toa
lét cầm cái bô đem ra:
- Nè.Con Cúc ré
lên:
- Trời, lấy cái
ni đựng bánh bèo cho khách răng được?”
Như vậy, giọng Quảng
Nam
không chỉ xuất hiện trong những câu chuyện tiếu lâm dân dã, mà còn đi vào cả
văn thơ. Ở đây, không thể không để ý đến một điểm đặc biệt: nhà thơ Tường Linh,
nhà thơ Tú Rua và tôi đều là... người Quảng Nam . Và tôi e rằng những mẩu chuyện
cười về giọng Quảng đa phần đều do người Quảng Nam sáng tác.
4. Người Quảng Nam sao lại đem
cái giọng của quê mình ra giễu cợt? Hỏi vậy là chưa hiểu đúng cốt cách người Quảng.
Chỉ những cộng đồng tự tin cao độ và có óc hài hước mới không ngại “tự trào” về
mình. Ở đây có điều gì đó tương tự thái độ của người dân xứ Gabrovo (Bulgaria):
họ sáng tác những câu chuyện cười về tính keo kiệt của mình, thậm chí còn thành
lập cả một nhà bảo tàng nghệ thuật trào phúng Gabrovo để lưu giữ và tìm cách quảng
bá những giai thoại cười ra nước mắt đó ra thế giới.Nếu để ý, bạn sẽ thấy trong
những bàn trà, cuộc rượu, chính dân Quảng Nam là những người kể một cách sảng
khoái nhất những mẩu chuyện cười về giọng Quảng chứ không ai khác. Những người
dân của xứ “xe lôm”, “xe độp” đó cũng là những độc giả đón nhận những vần thơ
“tự trào” của Tường Linh, Tú Rua một cách vô cùng nồng nhiệt.
5. “Tự trào” là
xét về phương diện thái độ. Nhưng nếu chỉ thuần đề cao khía cạnh tinh thần, những
mẩu chuyện khôi hài, những vần thơ cuốn truyện nói về giọng Quảng đã không được
dân Quảng tâm đắc đến vậy. Bên cạnh sự thích thú, còn có sự thân thương. Nhất
là những người Quảng tha hương, đã bao nhiều năm không được sống trong khung cảnh
quê nhà, bây giờ bỗng đọc thấy, bỗng nghe nói chữ “con tơm” thay vì “con tôm”,
“cái bô” thay vì “cái bao”, “thôm lôm” thay vì “tham lam” tự nhiên thấy bao
nhiêu kỷ niệm ấu thơ ùa về. Cái giọng nói mộc mạc, quê kiểng đó là giọng nói của
ông bà, cha mẹ, thầy cô, bạn bè, hàng xóm láng giềng mà mình đã quen tai từ nhỏ,
ngay từ lúc còn nằm u ơ trong chiếc nôi ru. Chất giọng đó đã ngấm qua bao mưa nắng,
trải qua bao bão giông của thiên nhiên và cuộc đời mà hình thành và trụ lại cho
đến hôm nay. Nó gợi lên những vùng đất, những mặt người, những ký ức mà người
Quảng xa xứ nào cũng chất chứa trong lòng như một hành trang vô hình. Nó là một
giá trị phi vật thể, không phải để tổ chức UNESCO công nhận mà để những người
Quảng tự hào như một tấm “căn cước tinh thần” mà mình mang theo suốt cả đời người.
Có thể nói, giọng Quảng là một phần của văn hóa Quảng.
[...]