3.000 “con cá nằm trên thớt”



GS Đặng Hùng Võ: Cầu viện Quốc hội cứu vụ 3.000 “con cá nằm trên thớt” của Thủ tướng?


http://webwarper.net/ww/~av/anhbasam.wordpress.com/2012/11/12/1376-gs-dang-hung-vo-cau-vien-quoc-hoi-cuu-vu-3-000-con-ca-nam-tren-thot-cua-thu-tuong/




GS Đặng Hùng Võ: 
“Tốt nhất là Chính phủ đặt thẳng vấn đề sang Quốc hội, Ủy ban Thường vụ có một nghị quyết công nhận những cái lệch thẩm quyền ấy vì đều là những việc đã giải quyết lâu rồi.”  “Văn Giang chỉ là một trường hợp. Phải giải quyết sớm, không thể cứ mãi lùng bùng với hơn 3000 văn bản này được. 3000 văn bản như cá nằm trên thớt. Và bất kì dự án nào có chuyện, người ta cũng có thể lôi ra việc trình và kí không đúng thẩm quyền. Giải quyết một lần cho xong, thật gọn ghẽ.”  

Một độc giả: 
“Không thể đẩy cho UBTVQH hợp thức hoá việc làm trái luật này được. Người dân làm sai thì bị các ông kết án bỏ tù và quy cho ‘thế lực thù địch’ gây rối, vậy các ông làm sai thì tội càng nặng hơn dân chứ …”  

TS Nguyễn Quang A: 

“Sai thẩm quyền hay cố ý làm trái? Theo tôi ông Võ đã ‘có công’ phát giác ra vụ cố ý làm trái này và những người đã cố ý làm trái phải bị xử theo luật hình sự (cả ông Võ, nhưng có thể có sự khoan hồng cho ông) chứ không thể “gọn nhẹ” đẩy cho UBTV Quốc hội hợp thức hóa là xong.  Họ là người làm ra luật ra nghị định, làm bậy rồi đổ cho thông lệ. Nếu người dân phạm thì các ông phạt nặng, thậm chí bỏ tù, còn các ông biết rất rõ về luật mà còn cố ý làm sai thì phải trị nặng hơn chứ!”  

Nhà giáo Hà Văn Thịnh: 

“Tôi đã cố tình làm trái 3.000 lần trong cái chuyện đất đai vô giác, vô tri không đáng gì, gây ra nỗi đau thương cho hàng vạn con người, tôi đã xin lỗi, tôi đã dũng cảm nhận ra rằng phải trung thực… Kể từ nay trở đi, tôi xin hứa, nếu có làm trái nữa, toàn thể đất nước này  phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.” 


'''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''


Phỏng vấn cựu thứ trưởng Đặng Hùng Võ


Cụ thể, những vấn đề pháp luật được người dân Văn Giang nêu và đối thoại với ông là gì?  

Thứ nhất, tôi thấy cần giải thích cho dân rõ những dự án như thế này sẽ có người mất đất, người chịu thiệt thòi này khác, nhưng đây là dự án quan trọng của Hưng Yên, làm thông con đường từ Hà Nội đến Hưng Yên, và là cơ sở cho Hưng Yên phát triển. Đây không phải dạng dự án vớ vẩn, không chỉ câu chuyện đơn giản vì lợi ích của nhà đầu tư . Đây là dự án vì lợi ích của tỉnh Hưng Yên và trực tiếp là lợi ích của người dân Văn Giang.

Vấn đề thứ hai cần giải thích cho dân hiểu, là liên quan đến mấy quyết định được kí dồn dập vào những ngày cuối cùng trước khi Luật Đất đai năm 1993 hết hiệu lực. 

(Ngày 29/6/2004, ông Đặng Hùng Võ thừa lệnh Bộ trưởng Tài nguyên và Môi trường ký tờ trình số 99 lên Thủ tướng. Trước đó một ngày, 28/4/2004, UBND tỉnh Hưng Yên có tờ trình về thu hồi, giao đất cho Công ty cổ phần đầu tư và phát triển đô thị Việt Hưng để xây dựng hạ tầng kỹ thuật Khu đô thị thị Thương mại, du lịch Văn Giang và tuyến đường giao thông liên tỉnh Hưng Yên – Hà Nội, đoạn Văn Giang đến xã Dân Tiến, Khoái Châu. – pv) 

Tại sao lại dồn dập? 
Cơ chế đổi đất lấy hạ tầng, hết thời hạn áp dụng Luật Đất đai 1993 là sẽ hết hiệu lực. 

Việc đổi hàng và hàng không được chấp nhận nữa mà phải đổi qua tiền. Mà như vậy dự án sẽ bị kéo dài. Việc chuẩn bị dự án nếu không kịp kí trước ngày luật cũ có hiệu lực thì dự án phải làm lại từ đầu.


Thời điểm đó, Hưng Yên nói thẳng quan điểm, nếu quá đi dự án sẽ bị lỡ, gây tổn hại cho tỉnh rất nhiều.  Tôi muốn giải thích để người dân hiểu, chuyện kí cấp tập ấy không có chút dính dáng gì đến việc chạy dự án cả. Đây là việc đáp ứng nguyện vọng chính đáng của chính quyền tỉnh Hưng Yên.  

[...]

Mình chọn cách đối thoại để giải thích bởi người dân có đặt câu hỏi mấy ngày cấp tập kí có khuất tất gì.

[....]

Trong cuộc đối thoại với dân, ông có thừa nhận rằng hai tờ trình Thủ tướng Chính phủ với nội dung thu hồi đất ở Văn Giang năm 2004 (số 14/TTr-BTNMT và 99/TTr-BTNMT), mà khi đó ông đang là Thứ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường, là “đã trình không đúng thẩm quyền”?  

[...]

Suốt 10 năm trước khi Luật đất đai 2003 có hiệu lực, chúng ta đã không thực hiện đúng thẩm quyền, với hơn 3000 văn bản. Vụ Văn Giang nằm trong loạt các văn bản này.  
[...]

 Người dân chất vấn tôi, rằng đáng lẽ tôi phải trình ông này, tôi lại gửi một ông khác, thì chắc chắn, nếu xét trường hợp đơn lẻ này, tôi đã làm sai, trình trái thẩm quyền. Nói nhẹ là không đúng thẩm quyền, còn nói đằng thắng là trái luật.  Nhưng thực ra, đó không phải là cố ý làm không đúng thẩm quyền. 
Giai đoạn trước luật 2003 chúng ta đều làm như vậy, theo thông lệ.  Khi tôi bắt đầu làm, Bộ trưởng có nói, ta tập trung xây dựng luật mới, với cái cũ thì trước làm thế nào, bây giờ ta làm như thế. Chẳng nhẽ lúc đó mình lại khịa chuyện ra bảo làm cái này không được. Trong hệ thống quản lý không thể đòi làm khác đi đơn giản thế.   Chúng ta đã làm theo lệ chứ không phải theo luật. Câu chuyện phức tạp ở chỗ đó.

[.....]

Liệu việc này có tạo tiền lệ, cứ làm trái, rồi hợp thức hóa bằng văn bản pháp luật sau đó?  

Đương nhiên không thể ra nghị quyết giải quyết từng quyết định riêng rẽ. Đây là giải quyết lịch sử, không phải giải quyết cá biệt trường hợp nào. Đây là cả lô văn bản đã thành tiền lệ trong lịch sử.   

Lệ áp dụng 10 năm trời. Cách tốt nhất là chường mặt ra nhận và sửa sai, rằng chúng tôi đã trót áp dụng không đúng, và lí do là có sự vênh giữa các luật và không có hậu quả gì do sự vênh pháp luật này.  

[......] 

Văn Giang chỉ là một trường hợp. Phải giải quyết sớm, không thể cứ mãi lùng bùng với hơn 3000 văn bản này được. 3000 văn bản như cá nằm trên thớt. 

Và bất kì dự án nào có chuyện, người ta cũng có thể lôi ra việc trình và kí không đúng thẩm quyền. Giải quyết một lần cho xong, thật gọn ghẽ.

[....]

• Phương Loan [TUANVIETNAM]




[....]

Nghĩ về lời xin lỗi của ông Đặng Hùng Võ


http://tuoitre.vn/Chinh-tri-Xa-hoi/519928/Nghi-ve-loi-xin-loi-cua-ong-Dang-Hung-Vo.html


[...] Cuộc đối thoại giữa ông Võ, đông đảo người dân Văn Giang và luật sư của họ là ông Trần Vũ Hải xoay quanh việc tám năm trước, ông Đặng Hùng Võ lúc đó đương chức thứ trưởng, đã ký hai tờ trình Thủ tướng Chính phủ để đề xuất thu hồi đất xây dựng đường cao tốc Hà Nội - Hưng Yên đi qua khu đô thị Văn Giang (có tên là Ecopark). Lý do của cuộc đối thoại, như ông Võ viết trên trang mạng Facebook của mình, là từ bức thư yêu cầu của các luật sư và bà con Văn Giang “dọa” nếu không đối thoại thì họ sẽ tố cáo.  


“Tôi rất muốn bà con Văn Giang tố cáo tôi... Tôi cho rằng việc bà con tố cáo tôi là tốt chỉ vì một lý do rất giản dị, nếu tôi bị thiệt thòi mà người dân được lợi thì tôi sẵn sàng, cũng là điều học theo các bồ tát mà làm. Hơn nữa, tôi rất muốn mọi việc đều minh bạch” - ông Võ viết.  

Tại cuộc đối thoại, ông Võ thừa nhận: “Ở cương vị công tác của mình khi đó, tôi không giám sát được để có những chệch choạc thì tôi chịu trách nhiệm. Còn những gì gây thất thoát cho bà con thì là lỗi của tôi”.  Những người dân Văn Giang có mặt tại trụ sở cũ của Bộ Tài nguyên và môi trường để tham gia cuộc đối thoại đã vỗ tay sau phần nhận lỗi của ông Võ. Âm hưởng “vỗ tay” tán thưởng còn kéo dài suốt mấy ngày sau đó trên báo chí, diễn đàn, đặc biệt là trên các trang mạng xã hội. Thậm chí, luật sư Trần Vũ Hải còn đánh giá ông Võ là “người hùng” khi dám đứng lên đối thoại, thừa nhận sai lầm và xin lỗi.

Nhưng, bên cạnh sự tán thưởng này, cũng tồn tại một luồng suy nghĩ khác, chua chát hơn nhiều.  

Trước hết, xét về bản chất của lời xin lỗi thì nó luôn luôn đáng quý nếu xuất phát từ sự chân thành, cầu thị. Lời xin lỗi của ông Võ trong trường hợp này quả là của hiếm bởi cái sai của ông Võ không phải là chuyện cá biệt. 

Kết quả giám sát của Quốc hội vừa được công bố cho thấy trong gần 1 triệu đơn, thư khiếu kiện của người dân suốt mười năm qua, có tới 47,8% số đơn thư khiếu nại, tố cáo đúng hoặc đúng một phần. “Điều đó cho thấy các quyết định hành chính của chính quyền ở đây sai một nửa. Sai như vậy là quá nhiều” - Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng từng bức xúc. 

Sai quá nhiều, nhiều người sai, sai ở nhiều cấp, nhiều ngành, nhưng lời xin lỗi thì đưa ra quá ít. Đấy là lý do để sự xuất hiện của một người rất quen thuộc như ông Đặng Hùng Võ trở thành... sự kiện.

Nhưng, ông Võ đã nghỉ hưu từ lâu, chữ ký của ông thời ấy và bây giờ là khoảng trời cách biệt. Sự xuất hiện và cuộc đối thoại của ông với người dân Văn Giang cũng chỉ là cuộc trò chuyện của một thường dân với những thường dân khác, khó mang giá trị pháp lý cao đến cửa công quyền.  

Cả hai vị thứ trưởng đương nhiệm của Bộ Tài nguyên và môi trường trả lời báo chí ngay sau cuộc đối thoại của ông Võ đều khẳng định cuộc đối thoại chỉ có ý nghĩa cá nhân, không phải quan điểm của bộ.  

Bình luận với phóng viên Tuổi Trẻ, luật sư Trương Trọng Nghĩa cũng cho rằng việc nhận lỗi của ông Võ chỉ là chuyện cá nhân, chủ yếu mang ý nghĩa xúc cảm, còn việc giải quyết đúng sai là cả một quy trình được luật định.  Vậy nên, có người bình luận là ông Võ già rồi nên lẩn thẩn, đi làm cái việc mất thời gian, vô ích. 

Có người lại coi đó chỉ là sự màu mè nhằm đánh bóng tên tuổi của ông.  

Với những người dân Văn Giang, có lẽ sau những cảm xúc dâng trào trong cuộc đối thoại, họ lại trở về với thực tại và mong một cái kết có hậu chứ không đơn thuần chỉ dừng lại ở một lời xin lỗi.  


LÊ KIÊN

...../.