http://vi.rfi.fr/quoc-te/20160227-nga-trung?ns_campaign=reseaux_sociaux&ns_source=FB&ns_mchannel=social&ns_linkname=editorial&aef_campaign_ref=partage_aef&aef_campaign_date=2016-02-27&dlvrit=1068988
Các chế độ toàn trị Trung Quốc và Nga, hiện
trong thế phòng thủ sau những thất bại gần đây, chưa bao giờ lại tỏ ra nguy
hiểm như thời điểm đầu năm 2016 này. Theo ghi nhận của François Hauter, nhà văn
– nhà báo, nguyên chủ bút tờ Figaro, tác giả bài "Gió lạnh thổi tại
Trung Quốc và Nga" (Vents glacés sur la Chine et la Russie), được báo
Pháp ngữ Le Temps (tháng 2/2016) đăng tải.
Sau đây là toàn văn bài dịch.
Tin xấu đầu tiên trong năm 2016: tổng thống
Nga Vladimir Putin vừa tuyên bố là Hoa Kỳ và do vậy cả các đồng minh phương Tây
của họ, là một « mối đe dọa » đối với nước Nga.
Tuyên bố hung hăng này, bất hạnh thay lại
chính là đặc trưng chính sách tuyên truyền của chế độ Nga đương đại. Người đứng
đầu điện Kremlin giải thích với 140 triệu đồng bào rằng cuộc khủng hoảng kinh
tế kéo dài hai năm vừa qua, các trừng phạt của phương Tây hay thậm chí những
bất hạnh của của nước Nga, tất cả đều do Hoa Kỳ gây ra. Những hiện tượng kể
trên chẳng liên quan gì đến việc giá khí đốt và dầu lửa sụt giảm, bạn bè, người
thân của nguyên thủ Nga vơ vét tài sản của Nhà nước hay việc ông Putin đã đưa nước
Nga vào tình trạng bị cô lập…
Chủ nghĩa dân tộc hung hãn
Cơn gió độc dân tộc chủ nghĩa hung hãn này
không chỉ thổi qua đất nước Nga, mà thậm chí cả ở Trung Quốc. Nước này tự khép
mình như một con hàu trước những ảnh hưởng từ bên ngoài. Có vẻ như từ đầu năm
2016, sau khi cùng nhau phô trương sức mạnh cơ bắp của mình, cả hai chế độ toàn
trị lớn nhất trên thế giới đều có nhu cầu khẩn trương « sáng tạo » ra các kẻ thù, để tự cứu chính mình.
Kinh tế của hai quốc gia này đều đang lung lay và chính quyền của hai nước,
hiện trong thế phòng thủ, đều tỏ ra hung hăng một cách nguy hiểm.
Vào thế kỷ thứ tư trước Công Nguyên, triết gia Trung Quốc Mạnh Tử (Mencius)
từng giải thích rằng chính quyền chỉ như chiếc thuyền mỏng manh trên mặt biển.
Biển ở đây là dân chúng. Một khi biển dậy sóng - tức là khi dân chúng bất mãn,
thì giới chức quyền nên tự rút lui hoặc phải tìm ra thủ phạm.
Sự rồ dại của chính sách tập thể hóa
Khi nhận thấy các vụ mùa bị thất thu nghiêm
trọng do chính sách tập thể hóa điên rồ, Stalin đã ra lệnh xử bắn các nhà khí
tượng học. Putin thì tân tiến hơn : các đối thủ của ông nếu không bị đưa vào
các trại tâm thần thì cũng bị ám sát một cách bí ẩn ở Luân Đôn và Matxcơva. Như
vậy, chỉ còn có Putin là người duy nhất được nói tại Nga. Khi chính sách của
Mao Trạch Đông đã làm cho Trung Quốc rơi vào nạn đói và đẩy đảng Cộng Sản đến
bờ vực tan vỡ, thì ông ta tấn công Khổng Tử bằng cuộc « Cách Mạng Văn Hóa ». Tập Cận Bình tỏ ra tân tiến hơn khi
núp sau cái bóng của Khổng Tử để ngăn chặn những « ảnh hưởng tiêu cực » từ bên ngoài vào.
Tại Trung Quốc, giai đoạn chấm dứt thời kỳ
« 30 năm vinh quang » này đầy nguy hiểm. Vì không
còn tỷ lệ tăng trưởng GDP 10% hàng năm để bảo đảm tạo công ăn việc làm đầy đủ,
Trung Quốc sẽ còn có thể phá giá đồng nhân dân tệ nhằm thúc đẩy sức cạnh tranh,
nhưng chính sách này cũng có giới hạn của nó. Mặc dù hàng trăm triệu người dân
Trung Quốc đã thoát khỏi đói nghèo, nhưng công lý vẫn chỉ là công lý của một
đảng duy nhất, nền kinh tế còn ở giai đoạn chủ nghĩa tư bản sơ khai, môi trường
bị tàn phá, nguồn nước ô nhiễm, các doanh nghiệp Nhà nước làm ăn thua lỗ, giá
nhân công không còn sức cạnh tranh nữa, bất động sản hụt hơi, các cơ sở hạ tầng
lớn đã được xây dựng, tỷ lệ thất nghiệp đang gia tăng và thị trường chứng khoán
thì như một sòng bài khổng lồ.
Năm 2001, có 100 ngàn vụ biểu tình phản
đối, thì đến năm 2014, đã có 800 ngàn vụ. Ngân sách dành cho lực lượng an ninh
nội địa cao gấp hai lần ngân sách quân sự. « Giấc
mơ Trung Hoa » về một sự « phát triển hài hòa », như ông Tập từng hứa, nay
gây ra vô số nạn nhân ung thư phổi. Mọi tự do tư tưởng đều bị vùi dập. Núp sau
vẻ ngoài của sự hiện đại hóa, đảng Cộng Sản Trung Quốc đóng cửa đất nước để
chống lại những tư tưởng bên ngoài. Điều này minh chứng cho trạng thái căng
thẳng và dễ bị thương tổn của đảng Cộng Sản Trung Quốc.
Sự sụp đổ của đồng rúp
Nền kinh tế Nga không tốt đẹp hơn. Ngoài
Matxcơva và Saint-Peterburg, thu nhập trung bình của một nhân công là 300 đô
la/tháng. Mức lương này thậm chí còn giảm 10% trong năm 2015. Đồng rúp bị mất
giá (đã qua rồi các thời dân Nga được hưởng những kì nghỉ giá rẻ ở Thổ Nhĩ Kỳ,
Ai Cập và Thái Lan), một chiếc điện thoại có giá bằng 2-3 tháng lương, giá thực
phẩm tăng vọt và giới doanh nhân thì phàn nàn vì không còn thị trường xuất
khẩu.
Tham nhũng ở Nga thậm chí còn nghiêm trọng
hơn ở Nigeria. Theo phân tích của Karen Dawisha (tác giả cuốn « Chế độ đạo tặc của Putin, ai sở
hữu nước Nga », Simon và
Schulster, 2014), các tài nguồn năng lượng của nước này (trị giá 1,6 nghìn tỷ
đô la trong giai đoạn 2000 – 2011) đã bị đánh cắp. Không có một đường cao tốc
nào giữa các thành phố lớn được xây dựng trong giai đoạn này. Với nước Nga, tự
cung tự cấp lương thực chỉ là một huyền thoại, bởi vì không thể thực hiện cung
ứng liên vùng mà không có cơ sở hạ tầng.
Không ai vui mừng về tình hình thê thảm này
vì chúng mang mầm mống của khủng hoảng, thậm chí những cuộc xung đột trong
tương lai. Những chế độ toàn trị chưa bao giờ sụp đổ mà lại không tái diễn và
làm trầm trọng thêm những hậu quả mà chúng đã gây ra trước đó.
Những cuộc chiến nhỏ của triều đại đỏ
Tại Bắc Kinh, cho đến lúc này, triều đại đỏ
đã tránh thoát được khủng hoảng bằng cách tiến hành các cuộc chiến tranh nhỏ
chống lại các nước láng giềng, có nghĩa là tìm cách tập hợp người dân để chống
lại những « mối đe dọa bên
ngoài », như đến từ
Nga, Hàn Quốc, Ấn Độ hay Việt Nam. Việc Trung Quốc sáp nhập các vùng biển của
Brunei, Việt Nam, Philippin hay Malaysia, bằng cách xây bồi các đảo nhân tạo là
điềm báo trước xẩy ra các xung đột trong tương lai tại Biển Đông. Đằng sau Nhật
Bản và Việt Nam, tất cả các cường quốc khu vực đều đang trong tình trạng chuẩn
bị.
Tại Mátxcơva, Putin cũng dùng những thủ
đoạn tương tự với các hoạt động tại Ukraina. Tại Syria, vì đã trang bị vũ khí
cho chế độ Assad từ nhiều năm nay, rõ ràng ông Putin phải là người chịu trách
nhiệm chính về các vụ thảm sát ở nước này. Những toan tính chia rẽ phương Tây
thông qua việc liên kết với những lực lượng chính trị mị dân của phương Tây, từ
Donald Trump đến các chính trị gia dân túy châu Âu, chỉ đánh lừa được những kẻ
ngu ngốc.
Chế độ toàn trị tại Trung Quốc và Nga,
trong tư thế phòng thủ sau những thất bại, lại càng tỏ ra nguy hiểm hơn vào đầu
năm 2016 này.
Chẳng có gì tốt đẹp để mong đợi từ các chế
độ này : bởi vì chính nền dân chủ đe dọa các thể chế toàn trị và các chế độ
toàn trị chống lại nền dân chủ. Họ thù ghét lối sống của chúng ta.
....../.