Pax Trumpiana

 Pax Trumpiana


Xem đoạn video cảnh sát Paris hộ tống đoàn xe của JD Vance đến Elysee Palace gặp Tổng thống Pháp Emmanuel Macron ngày 11-2-2025, thấy nhốn nháo và ồn ào đúng kiểu Mỹ. Những gì Phó Tổng thống Vance phát biểu sau đó còn vang động hơn nhiều so với tiếng còi hụ của đoàn xe cảnh sát Paris. Vance “mở đường” đến châu Âu với nghị trình ngoại giao mới: Xóa sổ mô hình lâu đời “Pax Americana” (Hòa bình kiểu Mỹ) để thay bằng “Pax Trumpiana”.


PUTIN: BẤT CHIẾN TỰ NHIÊN THÀNH
Kể từ khi Nga xâm chiếm Ukraine gần ba năm trước, Washington đã làm việc theo hai nguyên tắc: Tương lai Ukraine sẽ không được quyết định nếu không có sự tham gia của Kyiv; Mỹ và đồng minh phương Tây cần phải vai kề vai khi đối mặt Vladimir Putin.

Tuy nhiên, Trump đang hủy hoại hàng thập niên ngoại giao giúp củng cố NATO trở thành liên minh quân sự thành công nhất lịch sử thế giới hiện đại, khi đưa ra loạt nhượng bộ đơn phương đối với Nga: Sẽ nối lại các chuyến công du qua lại giữa Washington và Moscow - điều đã không diễn ra trong gần hai thập niên; đề xuất Nga tái gia nhập nhóm G7; yêu cầu Ukraine không khôi phục biên giới trước chiến tranh cũng như không được gia nhập NATO hoặc được hưởng sự bảo vệ của NATO.

Tệ hơn, khi được hỏi liệu châu Âu có ngồi vào bàn đàm phán liên quan cục diện Ukraine không, Keith Kellogg, đặc phái viên của Trump về Ukraine, thẳng thừng: “Điều đó sẽ không xảy ra”.

Trước đó, Trump đã cử Bộ trưởng Tài chính Scott Bessent tới Kyiv để yêu cầu Ukraine chuyển giao quyền kiểm soát nguồn khoáng sản mà Trump cho rằng trị giá 500 tỷ USD, như một cách để Kyiv thanh toán những hóa đơn viện trợ mà Mỹ giúp trong quá khứ.

Phần JD Vance, những gì ông phát biểu dường như công nhận những chỉ trích lâu nay của Putin đối với châu Âu là đúng. Thay vì nói về vấn đề Ukraine, JD Vance dành bài phát biểu tại Hội nghị An ninh Munich để mắng mỏ châu Âu về quyền tự do ngôn luận và di cư. JD Vance nói: “Điều tôi lo lắng nhất đối với châu Âu không phải là Nga. Mà là mối đe dọa từ bên trong.” Không dừng lại, JD Vance thậm chí gặp Alice Weidel, thủ lĩnh đảng AfD của Đức – một đảng phái cựu hữu nguy hiểm đến mức một số thành viên của họ được an ninh Đức giám sát kỹ như những kẻ khủng bố.

Tại sao Donald Trump chơi bứt gân với Volodymyr Zelensky? Với một người “thù dai” như Trump, vấn đề không phải quá khó hiểu. Trump muốn trả đũa. Mối quan hệ giữa Trump và Zelensky chưa bao giờ suôn sẻ. Zelensky không “ngoan” và không dễ bị khuất phục.

Ngày 25-7-2019, Trump gọi cho Zelensky, gây áp lực lên Kyiv, yêu cầu chính phủ Ukraine cung cấp hồ sơ làm ăn mờ ám của Hunter Biden để Trump phá Joe Biden trong mùa bầu tổng thống 2020. Để tăng sức ép lên Zelensky, Trump tạm ngừng khoản viện trợ 400 triệu USD cho Ukraine. Zelensky vẫn không nhượng bộ.


Vụ việc đổ bể, gây ra một xì căng đan chấn động, dẫn đến cuộc điều tra luận tội Trump. Lev Parnas, người Mỹ gốc Ukraine từng làm việc với luật sư Rudy Giuliani (người được Trump giao sứ mạng thuyết phục Zelensky), nói với tờ POLITICO: “Trump cực kỳ ghét Zelensky. Và Zelensky biết điều đó”.
Trong khi “cực kỳ ghét Zelensky”, Trump tin Putin một cách gần như tuyệt đối.

Cộng đồng tình báo Mỹ liên tục cảnh báo sự can thiệp của Nga trong cuộc bầu cử tổng thống năm 2016. Một báo cáo Thượng viện năm 2020 viết rằng khả năng Nga can thiệp vào cuộc bầu cử Mỹ 2020 là “nghiêm trọng”. Tuy nhiên, khi gặp Putin ở Helsinki (Phần Lan), Trump đã dùng chính lời của Tổng thống Nga để khẳng định rằng Nga không can thiệp vào cuộc bầu cử 2016: “Tổng thống Putin cho tôi biết chuyện đó không phải do Nga làm. Tôi thấy không có lý gì để nói như thế cả”.

Paul Ryan, lúc đó là Chủ tịch Hạ viện do đảng Cộng hòa kiểm soát, khẳng định: “Không nghi ngờ gì về chuyện Nga can thiệp vào cuộc bầu cử của chúng ta và tiếp tục các nỗ lực phá hoại nền dân chủ ở đây cũng như trên khắp thế giới. Đây không chỉ là phát hiện của cộng đồng tình báo Mỹ mà còn của Ủy ban Tình báo Hạ viện. Tổng thống (Trump) phải nhận thức rõ rằng Nga không phải là đồng minh chúng ta”.

Với những diễn biến hiện tại, Vladimir Putin đang rung đùi.
Kremlin bất chiến tự nhiên thành.

Trong suốt sự nghiệp chính trị, tham vọng lớn nhất của Putin là soán ngôi ảnh hưởng của Mỹ. Năm 2007, tại Hội nghị an ninh Munich, Putin từng yêu cầu cần phải chấm dứt ảnh hưởng độc đoán của Mỹ và tạo ra một sự cân bằng quyền lực mới ở châu Âu. Bây giờ, cũng chính trong hội nghị tương tự (2025), “người của Trump” đã gián tiếp nói: Putin đã tìm được một chính quyền Mỹ có thể giúp thực hiện tham vọng trên một cách suôn sẻ.

Một sự thay đổi như vậy sẽ mang lại cho Putin một chiến thắng hơn cả sự mong đợi và có ý nghĩa quan trọng hơn nhiều so với bất kỳ mục tiêu nào ở Ukraine.

Trên The New Yorker (ngày 20-2-2025), cây bút bình luận Susan B. Glasser (người sáng lập tờ Politico Magazine và Foreign Policy) viết rằng Trump đang “Putin hóa” nước Mỹ (Trump’s Putinization of America).

Andrew S. Weiss, phó chủ tịch nghiên cứu tại Carnegie Endowment for International Peace, nhận xét (dẫn lại từ The New York Times): “Kể từ buổi bình minh của Chiến tranh Lạnh vào cuối những năm 1940, Kremlin đã mơ đẩy Mỹ ra khỏi vai trò nền tảng của an ninh châu Âu. Bây giờ, Putin chắc chắn đủ hiểu biết để chớp lấy bất kỳ cơ hội nào do chính quyền mới (Trump) mang lại”.

Từ lâu, Moscow đã tìm cách gây chia rẽ Mỹ và châu Âu, vì rõ ràng việc phá hủy liên minh Euro-Atlantic lâu đời sẽ dẫn đến một thế giới mà Moscow có thể nắm nhiều quyền lực hơn. Bây giờ, điều đó đang đến rất gần.
Chẳng ai có thể phá vỡ liên minh Mỹ-châu Âu bằng chính người Mỹ. Chẳng ai có thể phá vỡ nước Mỹ bằng chính người Mỹ. Trump đã làm được điều mà Putin lẫn Tập Cận Bình không bao giờ có thể làm.

“DEAL ĐỐI NGOẠI” CHỦ LỰC CỦA TRUMP: BỒ BỊCH VỚI ĐỐI THỦ VÀ THÙ ĐỊCH VỚI ĐỒNG MINH

Donald Trump đang chơi “đúng bài” của Vladimir Putin và Tập Cận Bình. Như Ivo H. Daalder (cựu đại sứ Hoa Kỳ tại NATO) và James M. Lindsay (Hội đồng Quan hệ đối ngoại Hoa Kỳ) viết (The Price of Trump’s Power Politics, Foreign Affairs, ngày 30-1-2025), Trump coi Putin và Tập là “bồ bịch”, chứ không phải những nhà lãnh đạo đồng minh như Shigeru Ishiba của Nhật, Emmanuel Macron của Pháp hay Keir Starmer của Vương quốc Anh.

Thường xuyên tố cáo các đồng minh truyền thống lâu đời “chỉ biết lợi dụng Mỹ” nhưng Trump luôn ca ngợi Putin là người có “hiểu biết”, “mạnh mẽ” và “thiên tài” trong việc xâm lược Ukraine, và Tập “đặc biệt xuất sắc” trong việc kiểm soát công dân Trung Quốc bằng “nắm đấm sắt”.

Trump bộc lộ sự ngưỡng mộ đặc biệt đối với những nhà lãnh đạo nắm giữ quyền lực độc tài, kể cả đó là những kẻ luôn có thái độ thù địch với Mỹ. Trump đã đổ lỗi cho Tổng thống Ukraine Volodymyr Zelensky, chứ không phải Putin, về cuộc chiến ở Ukraine.

Năm 2021, khi được hỏi liệu Mỹ có nên bảo vệ Đài Loan về mặt quân sự không, Trump trả lời rằng nếu Trung Quốc xâm chiếm hòn đảo này thì “chúng tôi không thể làm được gì cả”.

Xét ở nhiều góc độ, Trump là “phiên bản Mỹ” của Putin và Tập Cận Bình. Như Putin và Tập, Trump tin rằng sức mạnh kinh tế nên được sử dụng như một đòn bẩy để đạt được sự nhượng bộ từ những quốc gia khác.

Đánh thẳng vào nồi cơm thì chúng tự khắc đầu hàng – đó là “chiêu độc” của Trump.

Tương tự trường hợp Putin sử dụng dầu khí Nga để đe dọa châu Âu, và Tập thao túng xuất nhập khẩu để chơi ép các nước như Úc và Nhật, Trump dùng tối đa công cụ thuế quan để làm vũ khí đối ngoại.

Sau cuộc hội đàm Mỹ-Nga tại Saudi Arabia (ngày 18-2-2025) về số phận Ukraine, cố vấn an ninh quốc gia Hoa Kỳ Michael Waltz nói rằng “chỉ có Tổng thống Trump” mới có thể chấm dứt cuộc chiến cù nhằng Ukraine một cách chóng vánh. Ngoại trưởng Marco Rubio châm thêm: “Nhà lãnh đạo duy nhất trên thế giới có thể khiến điều này xảy ra… là Tổng thống Trump”.

Điều cần nói ở đây không phải là tốc độ. Mà là ảnh hưởng và hậu quả. Đầu hàng và đơn phương nhượng bộ chưa bao giờ là tuyệt chiêu của “nghệ thuật đàm phán”. Không có gì ngạc nhiên khi Kremlin đang khui champagne. Trump là món quà mà Chúa đã tặng cho Putin. Chẳng phải tự nhiên mà cựu Tổng thống Nga Dmitry Medvedev được miêu tả là “gần như choáng váng vì vui mừng”.

Được xem là bậc thầy về “nghệ thuật đàm phán”, Trump cũng được tin là luôn mang lại quyền lợi cho nước Mỹ. Điều cần đáng quan tâm là Trump quá dễ dãi trong việc đổi lợi ích ngắn hạn hơn là tính toán cho quyền lợi địa chính trị lâu dài.

Nước Mỹ không thể mạnh như ngày nay bằng những trò đổi chác xu lẻ. Sức mạnh Mỹ được xây dựng trên sự kiến tạo những giá trị niềm tin.

Các tổng thống Mỹ từ sau Đệ nhị Thế chiến đến nay không phải là những tay buôn kiếm bạc cắc. Họ “đánh sỉ”, bỏ vốn rất đậm, mặc cả những chuyến hàng rất lớn, không phải để tìm kiếm danh hão cho cá nhân mà là để kiến tạo và phổ biến giá trị Mỹ ra toàn cầu.

Trung Quốc và Nga đã học theo cách này, đã áp dụng, nhưng chưa bao giờ thật sự thành công.
Từ lâu, Bắc Kinh và Moscow không ngần ngại khơi dậy sự phẫn nộ của thế giới đối với Mỹ, nhấn mạnh sự đạo đức giả của Mỹ, đề cập sự thất bại toàn diện của hệ thống chính trị Mỹ. Giờ đây, Trump đang cho thấy những gì Bắc Kinh và Moscow chỉ trích Mỹ là “đúng”, rằng mô hình chính trị dân chủ Mỹ là “sai”, rằng xã hội chia rẽ ở Mỹ (mà Trump tạo ra) rõ ràng “kém xa” xã hội toàn trị ở Trung Quốc và Nga. Hơn thế nữa, Trump đã giúp Tập Cận Bình và Vladimir Putin chứng minh cho thế giới thấy Mỹ chẳng bao giờ là kẻ đáng tin, là một đối tác trở mặt như lật bánh tráng trong việc bán đứng đồng minh, có khi chỉ vì vị kỷ cá nhân.

“TÊN CÔN ĐỒ ĐẾN TỪ MAR-A-LAGO”
Trong vòng chưa đầy một tháng từ khi nhậm chức, Trump đã vẽ lại bản đồ địa chính trị, tự “tém” lại vị trí siêu cường của Mỹ và biến chiếc ghế tổng thống Hoa Kỳ - được xem là “nguyên thủ” thế giới – thành trò cười.
Sự hỗn loạn mà Trump tạo ra được thực hiện với chiến thuật gây sợ hãi đang làm xói mòn chiếc ngai vàng quyền lực của siêu cường Mỹ. Bằng chính sách ngoại giao “hổ báo”, Trump tuyên bố mua đứt Greenland, đổi tên “Gulf of Mexico” thành “Gulf of America”...
Trong tất cả phát biểu ngông cuồng của Trump, ý tưởng tống sạch người Palestine ra khỏi Gaza là “sáng kiến” được đưa ra với tốc độ nhanh nhất giúp thế giới chẳng cần mất nhiều thời gian để nhận ra rằng Trump là một kẻ hoang tưởng không thể kiểm soát.

Và trong tất cả tham vọng bành trướng quái đản nhất của Trump, việc biến Canada, “trong vòng một nốt nhạc”, thành tiểu bang thứ 51 của Mỹ là đỉnh điểm của sự điên rồ.
Làm thế nào mà một quốc gia có bầu cử dân chủ với tổng thống và Quốc hội, có Hiến pháp riêng, quân đội riêng, bộ máy hành chính riêng, hệ thống luật pháp riêng, tổ chức tình báo và an ninh quốc gia riêng, đơn vị tiền tệ riêng, hệ thống giáo dục riêng và một lịch sử chủ quyền rõ ràng… lại có thể trở thành một tiểu bang của Mỹ!?






Ngày 15-2-2025, nhân Ngày Quốc kỳ Canada lần thứ 60, nghị sĩ Canada Charlie Angus phát biểu: “Trong dịp này, khi chúng ta ăn mừng sự tôn vinh quốc gia lẫn lá cờ của chúng ta, tôi cảm thấy phấn chấn. Tôi muốn cảm ơn người dân Canada. Tôi muốn nói rằng chúng ta mạnh mẽ, chúng ta không khuất phục và chúng ta không bao giờ hôn chiếc nhẫn của tên côn đồ đến từ Mar-a-Lago” (“we will never, ever, ever, kiss the ring of that gangster from Mar-a-Lago”).

Kể cả một kẻ chưa bao giờ nguôi tham vọng bành trướng như Tập Cận Bình cũng chưa bao giờ dám ngang ngược nói Bắc Kinh muốn biến Việt Nam thành một tỉnh của Trung Quốc, dù sự lệ thuộc kinh tế Việt Nam vào Trung Quốc cũng hệt như Canada với Mỹ...

“Nghệ thuật đàm phán” của Trump ngày càng giống Nga và Trung Quốc.
Cách Trump hất Ukraine ra rìa (ít nhất cho đến thời điểm diễn ra cuộc đàm phán tại Saudi Arabia ngày 18-2-2025) rất giống với việc Trung Quốc từng nói với các quốc gia ASEAN rằng họ chẳng là cái đinh gì và không nên “ý kiến ý cò” trong vấn đề Biển Đông, bởi họ là nước nhỏ và tiếng nói của họ chẳng có chút trọng lượng nào so với một nước lớn như Trung Quốc.

Trump đang tạo ra những tiền lệ tai hại cho trật tự địa chính trị thế giới, trở thành “hình mẫu” mà Tập và Putin có thể áp dụng.

Cờ đang nắm trong tay, Trump đang phất mạnh, trong một nhận thức kém cỏi và không nhận ra thực tế rằng ông vô hình trung đang trao lá cờ quyền lực cho chính những kẻ thù lớn nhất và nguy hiểm nhất của Mỹ.

Trump ý thức rất rõ sức mạnh bao trùm của siêu cường Mỹ. Trump chỉ không đúng khi tưởng rằng dưới gầm trời này, ông là vua.

............../.

..làm đường sắt Lào Cai – Hải Phòng

NHỮNG ĐỀ XUẤT LẠ LÙNG


1.
Tướng chiến trường, đảm nhiệm các trận đánh quan trọng, cam kết tuyên bố - nếu thua trận thì bị chém đầu. Tinh thần trách nhiệm và sự khảng khái thật đáng kính phục.
Nay làm đường sắt Lào Cai – Hải Phòng, trong thời bình, kéo dài 5- 7 năm trời, không có tình huống sống chết phải quyết định trong nháy mắt, thế mà lại xin miễn trừ trách nhiệm cho người đứng đầu [1]! Nghĩa là, làm thế nào cũng được, hỏng cũng được, tốn kém cũng được, lãng phí thất thoát cũng được, làm xong đắp chiếu cũng được [2], nợ đầm đìa cũng được…bởi vì đã MIỄN TRỪ TRÁCH NHIỆM.
May mà đã xin RÚT LẠI ĐỀ XUẤT [3].

2.
Điều này nói gì?
Người đứng đầu lo lắng bị trách nhiệm khi làm tuyến đường sắt Lào Cai - Hải Phòng.
Tại sao lo lắng?
Là không hiệu quả? Là vội vã? Là chưa nghiên cứu kỹ? Là chưa làm chủ toàn bộ dự án?...
“có ý kiến cho rằng, với tiến độ cấp bách của dự án, việc chuẩn bị đầu tư sẽ có thể xảy ra những bất cập, chưa thể đánh giá được” [1].



3.
Đường sắt Việt Nam đã quá lạc hậu. Việc hiện đại hoá đường sắt rất cần thiết.
+ Nhưng tuyến Hà Nội – TP HCM cấp thiết hơn tuyến Lào Cai – Hải Phòng.
+ Tuyến Cần Thơ – TP HCM cũng cấp thiết hơn tuyến Lào Cai – Hải Phòng.

Với Việt Nam, không có lý do đặc biệt nào để cần hoàn thành tuyến Lào Cai – Hải Phòng trước tuyến Hà Nội – Vinh, TP HCM – Nha Trang, Cần Thơ – TPHCM.
Nhưng Bộ GTVT đã trình Quốc Hội kế hoạch hoàn thành vào năm 2030 cho tuyến Lào Cai – Hải Phòng.

Tuyến Lào Cai – Hải Phòng, chở hàng hoá, thuận lợi hơn cho hàng hoá Trung Quốc từ Vân Nam ra biển.

Việt Nam không có nhiều hàng hoá từ Lào Cai đi Hải Phòng.
Có tuyến Lào Cai – Hải Phòng thì phí logistics của hàng hoá khu vực Vân Nam đến các nước - thông qua đường biển - sẽ giảm đáng kể.

4.
Đường sắt Lào Cai – Hải Phòng, thiết kế chở khách chỉ tốc độ 80 -120 – 160 km/h. Không thấy ai lên tiếng là lạc hậu, là phải có tốc độ hiện đại 350 km/h như đường sắt Hà Nội – TP HCM?

Đường sắt Lào Cai – Hải Phòng vừa chở khách vừa chở hàng, điều mà đường sắt Hà Nội – TP HCM không làm được.

Giá mà, từ năm 2000 Bộ GTVT đề xuất làm đường sắt Hà Nội – TP HCM vừa chở khách vừa chở hàng như tuyến Lào Cai – Hải Phòng thì đã xong từ lâu. Gần trăm triệu người dân đã đỡ vất vả trong đi lại trên tuyến Bắc – Nam, hàng hoá được lưu thông thuận tiện, kinh tế đất nước đã phát triển hơn nhiều.

5.
Đường sắt Lào Cai – Hải Phòng sẽ VÔ CÙNG KHÓ KHĂN ĐỂ THU HỒI VỐN.
Nguồn thu quan trọng nhất phụ thuộc vào phí vận tải hàng hoá quá cảnh của Trung Quốc.
Giá mà, tìm đối tác tham gia đầu tư sẽ an toàn hơn. Theo cách của ông Donald Trump thì có thể không cần phải bỏ vốn đầu tư.
Việc đề xuất MIỄN TRỪ TRÁCH NHIỆM rồi RÚT LẠI phản ánh tầm nhìn, trình độ và khí chất của cán bộ lãnh đạo ở Bộ GTVT hiện nay. Vài thập niên gần đây, qua mấy nhiệm kỳ thay đổi lãnh đạo, nhưng thật khó an tâm với ngành GTVT.

............
TÀI LIỆU DẪN

Kênh đào Panama và Tổng thống Trump

  

Kênh đào Panama và
Tổng thống Trump

(TỔNG HỢP)

[....]

Năm 1878, Colombia khi đó đang kiểm soát và coi Panama là một bang, ký thỏa thuận với Pháp để khởi công dự án xây dựng một con kênh chạy vắt ngang Panama, nối Thái Bình Dương và Đại Tây Dương, với tham vọng rút ngắn quãng đường và mở rộng ảnh hưởng ở khu vực. Tuy nhiên, do thiếu máy móc và quản lý tài chính yếu, dự án của Pháp phá sản năm 1899 với tổn thất khổng lồ khi có đến 22.000 công nhân bỏ mạng vì tai nạn lao động, sốt rét, sốt vàng da và các bệnh nhiệt đới khác.


Pháp rút lui, nước Mỹ - quốc gia vừa chiến thắng trong cuộc chiến với Tây Ban Nha và đang đà mở rộng ảnh hưởng trên khắp Trung, Nam Mỹ và vùng Caribe, nhìn thấy cơ hội và đề xuất tiếp tục dự án nhưng bị Colombia thẳng thừng từ chối. Tổng thống Mỹ khi đó là Theodore Roosevelt gây áp lực bằng cách đưa tàu chiến áp sát Panama từ cả hai bờ đại dương, đồng thời hậu thuẫn phong trào ly khai Panama khai khỏi Colombia.


Mỹ cũng soạn sẵn dự thảo hiến pháp để Panama công bố ngay khi tách rời khỏi Colombia, cho phép Mỹ “có quyền can thiệp vào bất cứ nơi nào ở Panama nhằm thiết lập hòa bình và trật tự”.

Cuối cùng, Panama tuyên bố độc lập vào tháng 11/1903. 

Ngay sau đó, chính quyền mới ở Panama ký với Mỹ Hiệp ước Hay-Bunau-Varilla, với nội dung Washington trả Panama 10 triệu USD cùng khoản tiền thường niên 250.000 USD để toàn quyền tiếp cận dải đất rộng 16km vắt ngang Panama để đào kênh.


The Canal Zone - Vùng kênh đào Panama do Mỹ kiểm soát là nguồn cơn khiến người Panama biểu tình đòi lại




Trong 11 năm, hàng trăm ngàn người đã làm việc không ngừng nghỉ. Họ đào đất bằng cuốc xẻng, dùng mìn phá đá, ngăn sông thành hồ chứa nước, di dời hàng ngàn ngôi làng, tạo ra đại công trường lớn nhất lịch sử lúc bây giờ. Năm 1914, kênh đào Panama hoàn thành, dài 82 km, gồm nhiều cống ngăn kết nối với các hồ chứa để đưa tàu bè từ Đại Tây Dương sang Thái Bình Dương và ngược lại, do Mỹ toàn quyền quản lý.


Tổng chi phí xây dựng kênh là gần 380 triệu USD, trở thành công trình xây dựng tốn kém nhất trong lịch sử nước Mỹ tính đến thời điểm đó. Ngoài ra, số liệu chính thức cho thấy có thêm 5.600 người nữa chết khi xây dựng kênh từ 1903-1914, nâng tổng số người bỏ mạng tại đại công trường này lên tới gần 27.000. Chưa có bất cứ công trình xây dựng nào lại gây tổn thất lớn như thế về sinh mạng.


Người Mỹ đã đem nhiều máy móc đến đào kênh nhưng vẫn có rất nhiều công nhân thiệt mạng - Ảnh: Daily Mail


Dù tổn thất, nhưng thành quả con kênh mang lại rất đáng kể. Kênh đào Panama được mô tả là một trong những thành tố giúp Mỹ mở rộng ảnh hưởng trên toàn cầu trong cuộc cạnh tranh khốc liệt ở thế kỷ 20. 

Về thương mại, kênh đào Panama đã “cách mạng hóa” ngành vận tải biển vì rút ngắn hơn 12.800 km trong quãng đường giữa Đại Tây Dương và Thái Bình Dương theo tuyến qua mũi Horn, tương đương 22 ngày di chuyển. Nó giúp hàng hóa đến và đi hai bờ Đông, Tây nước Mỹ nhanh chóng và an toàn.


Ngày nay, khoảng 5% tổng thương mại toàn cầu “chảy” qua kênh đào Panama, phần lớn là hàng hóa đi lại giữa bờ Đông nước Mỹ sang châu Á. Khoảng 40% container của Mỹ đi qua kênh này và 74% hàng hóa đi trên kênh Panama tới hoặc đi từ Mỹ.


Ngoài ra, kênh đào giúp tàu hải quân của Mỹ di chuyển từ Đông sang Tây nhanh chóng. New York Times mô tả Mỹ có một “hải quân hai đại dương”, nghĩa là việc bố trí chiến hạm trên Thái Bình Dương và Đại Tây Dương được tính toán để đảm bảo chúng có thể nhanh chóng tiếp cận phía bên kia trong trường hợp khẩn cấp qua kênh Panama.


Trong Thế chiến II, kênh Panama trở thành tuyến đường phục vụ đắc lực của quân Đồng minh. 

Khi chiến tranh Triều Tiên nổ ra, vật tư phục vụ chiến sự của Mỹ được chuyển từ bờ Đông Mỹ qua kênh đào gần như mỗi ngày. Và ở giữa cuộc khủng hoảng tên lửa Cuba trong Chiến tranh Lạnh, hàng ngàn binh sĩ Mỹ được huy động từ bờ Tây qua kênh đào để đến vùng Caribe. Suốt thế kỉ qua, hầu hết chiến hạm của Mỹ được thiết kế để đảm bảo đi qua được kênh đào Panama, ngoại trừ các tàu sân bay cỡ lớn.


Ngoài sức người, công trình kênh đào Panama còn được sử dụng nhiều thuốc nổ để phá núi, đào kênh - Ảnh: Daily Mail


Tuy nhiên, việc Mỹ đơn phương vận hành kênh đào Panama suốt 6 thập kỉ đầu tiên đã châm ngòi căng thẳng giữa hai bên. 


Các cuộc bạo loạn nhiều lần nổ ra ở Panama, đòi chính quyền Panama phải giành lại quyền kiểm soát con kênh từ Mỹ. 

Từ năm 1967, hai bên mở đàm phán về kênh Panama, trải qua một số biến cố, đến năm 1977 thì công bố hai hiệp ước, thứ nhất là Hiệp ước Trung lập Vĩnh viễn, cho phép Mỹ có quyền hành động để đảm bảo kênh đào luôn hoạt động và an toàn, và Hiệp ước Kênh đào Panama, ấn định Mỹ và Panama cùng quản lý kênh đào và Washington sẽ chuyển giao toàn quyền kiểm soát cho Panama tháng 12/1999. 


Ngày 31/12/1999, Tổng thống Mỹ Bill Clinton đã thực hiện đúng cam kết, trao lại con kênh cho Panama.

Tháng 12/1999, Mỹ trao lại kênh đào cho Panama. Ảnh: GettyImages


[.....]


..Tổng thống Trump

Là quốc gia có lưu lượng hàng hóa đi qua kênh đào Panama lớn nhất, Mỹ phải trả hàng tỷ USD chi phí cho Panama mỗi năm. 

Sau khi thắng cử năm ngoái, Tổng thống Mỹ Donald Trump cáo buộc Panama tính phí một cách “vô lý” và “cắt cổ” đối với tàu bè Mỹ, bao gồm tàu quân sự, cho rằng việc Washington trao kênh đào này cho Panama là một sai lầm “ngu ngốc”, khẳng định Washington cần giành lại quyền kiểm soát nó.


Chiến hạm USS Iowa của Mỹ di chuyển qua kênh đào Panama năm 1992. Ảnh: GettyImages


Đầu tháng 1/2025, ông Trump cho biết, ông không loại trừ sử dụng biện pháp kinh tế và quân sự để đạt mục tiêu. 

Trong bài phát biểu đầu tiên khi nhậm chức  21/1, ông tái khẳng định việc đưa kênh Panama về dưới quyền kiểm soát của Mỹ là một ưu tiên. 

“Kênh đào Panama là một món quà mà không bao giờ nên được trao tặng; và lời hứa của Panama với chúng tôi đã bị phá vỡ. Mục đích của thỏa thuận và tinh thần của hiệp ước của chúng tôi đã bị vi phạm hoàn toàn”, ông Trump nói.

...

Theo giới quan sát, ngoài việc không hài lòng về mức phí, ông Trump có nhiều lí do để muốn kiểm soát kênh đào Panama, trong đó có mục tiêu đảm bảo nó không “rơi vào tay kẻ xấu” như ông từng nói; đồng thời giúp Mỹ nâng ưu thế trong cuộc cạnh tranh với dự án Vành đai và con đường của Trung Quốc và Tuyến đường biển Phương Bắc mà Nga thúc đẩy.


Trong các tuyên bố của mình, ông Trump chỉ trích Panama đã để Trung Quốc quản lý kênh đào. 

Theo số liệu chính thức, Trung Quốc và Nhật Bản đứng sau Mỹ trong danh sách các nước có lưu lượng tàu bè đi qua kênh Panama, chiếm lần lượt 21% và 14%.


Panama bác bỏ cáo buộc của ông Trump, khẳng định họ đối xử công bằng với tất cả các tàu đi qua kênh Panama và rằng Trung Quốc không can dự gì vào việc quản lý con kênh. Tổng thống Panama Jose Raul Mulino sáng 21/1 tuyên bố đất nước ông đã quản lý kênh đào một cách có trách nhiệm và rằng kênh “sẽ tiếp tục là của Panama”.


Truyền thông Mỹ cho biết, ông Trump là người táo bạo nhất khi nói đến kênh đào Panama, nhưng không phải chính trị gia duy nhất tại Mỹ muốn giành lại con kênh.


Trong quá trình tranh cử, Tổng thống thứ 40 của nước Mỹ Ronald Regan, người đã chiến thắng áp đảo trước đối thủ Jimmy Carter (ông Carter ký hiệp ước trao kênh đào Panama cho Panama), khẳng định, Mỹ là “chủ sở hữu hợp pháp” của kênh đào Panama, bởi “chúng tôi đã mua nó, trả tiền cho nó và xây dựng nó”. Các thành viên đảng Cộng hòa trong nhiều thập kỉ cũng phản đối các hiệp ước mà Mỹ ký với Panama về việc trao lại quyền kiểm soát con kênh.


Hiện chưa rõ ông Trump giành kiểm soát kênh Panama bằng cách nào, nhưng chắc chắn đó là một bài toán không dễ. 


Ông Trump được cho là sẽ sử dụng ưu thế về thương mại để gây sức ép lên Panama giống như với các đối tác khác, hoặc chi một khoản tiền để mua lại quyền kiểm soát con kênh, dù chưa rõ con số. 


Lựa chọn còn lại ít khả thi hơn là can thiệp quân sự. Theo truyền thông Mỹ, năm 1989, tức 10 năm trước khi Mỹ giao lại con kênh cho Panama, Washington đã tiến hành một cuộc can dự quân sự, đưa 27.000 binh sĩ Mỹ vào Panama để lật đổ chính quyền Manuel Noriega mà sau đó đã dẫn đến việc Panama phải giải giáp quân đội và chỉ duy trì một lực lượng bán quân sự quy mô nhỏ.


Tổng thống Mỹ Donald Trump coi việc giành lại kênh đào Panama là một ưu tiên. Ảnh: iiss



Dù thành công hay không, giới quan sát tin rằng, trước áp lực từ ông Trump, chính quyền Panama gần như chắc chắn sẽ phải đưa ra một số nhượng bộ, ví dụ như giảm phí cho tàu bè Mỹ qua lại, bao gồm tàu quân sự. 


Ngoài ra, Panama cũng sẽ buộc phải cân nhắc kĩ lưỡng hơn khi mở rộng hợp tác với các nước mà Mỹ coi là đối thủ, trong đó có Trung Quốc, quốc gia gần đây đầu tư rộng khắp ở Panama và trở thành nước có vốn đầu tư lớn thứ hai, chỉ sau Mỹ.


............../.