7-1-1979 - kỷ niệm ngày Campuchia thoát nạn diệt chủng


7-1-1979
kỷ niệm ngày Campuchia thoát nạn diệt chủng











[....]


   Tháng 6 -2007  đi xuyên miền Tây từ Hà Tiên lên cặp theo mé kinh biên giới Việt Nam-Campuchia, qua An Giang ghé vô Tri Tôn-Ba Chúc.Hôm ấy là một ngày nắng, người ta đem hài cốt những người dân Ba Chúc bị thảm sát ra phơi.Tự hào mình là người có trí tưởng tượng tốt nhưng chưa bao giờ tôi có thể tưởng tượng cảnh hàng ngàn đầu lâu, xương sọ, ống tay ống chân đem phơi trong nắng!
Rờn rợn và ma quái.
Trong vòng 2 tuần từ ngày 15 đến ngày 30 -4-1978, 3157 dân thường Ba Chúc vùng quanh núi Tượng và núi Dài đã bị quân Khmer đỏ thảm sát (trong tổng số 16 ngàn dân của xã ). Phần lớn nạn nhân bị sát hại vào ngày 18 tháng 4, khi một toán quân Khmer xâm nhập dồn hết dân làng vào các ngôi chùa và trường học rồi thảm sát .Những người sống sót trốn được vào núi Tượng, tuy nhiên họ cũng bị phát hiện ra vài ngày sau. Phần lớn nạn nhân bị bắn, chém, chặt đầu. Nhiều phụ nữ bị hãm hiếp và đóng cọc vào cửa mình, trẻ em thì bị đâm lê trước khi giết chết.
Xương người và sọ người được cất giữ tại đền tưởng niệm nạn nhân bị Khmer đỏ thảm sát tại Ba Chúc

Trên cánh đồng Ba Chúc hơn 30 năm trước, hàng ngàn người dân vô tội đã chết tức tưởi thế này!


Những sọ người này đều chung một vết thủng trên đầu: Chúng bắn hoặc dùng búa đập thẳng vào đỉnh sọ! 

Đền tưởng niệm Ba Chúc-Làm sao quên được?
Năm tháng qua đi, trời đã xanh, mây đã trắng, trường học mọc lên nhưng nỗi đau thật khó nguôi quên!





Kinh khủng hơn khi tôi qua Phnompenh và ghé thăm nhà tù Tung sleng-vốn xưa là một trường học và Khmer đỏ đã biến đây thành một địa ngục hơn hẳn những trại tập trung của Hitler thời thế chiến thứ 2.
Những hình ảnh , hiện vậy còn trưng bày tại đây đến hôm nay sau khi xem chỉ có thể thốt lên một từ: Rùng rợn!


Bản đồ Campuchia được làm từ những sọ người dân bị đập chết!
Trường học đã bị biến thành "siêu địa ngục".Trong từng phòng chúng ngăn ra từng ô vuông chưa đầy 1m2, các nạn nhân chỉ có thể ngồi chứ không thể nằm và tất cả sinh hoạt vệ sinh cá nhân trong cái ô chưa đầy 1m2 ấy. 


Hàng vạn bức ảnh trẻ con và người lớn đã chết trong bảo tàng này .Những đôi mắt vẫn ngơ ngác hỏi: Vì sao tôi bị giết?Làm sao lại giết tôi? Những chân dung trẻ con khiến tim ta thắt lại.Tấm hình chỉ nói rằng: các em đã từng sống và đau đớn chết! 
Cách tra tấn phổ biến: Treo ngược lên đánh rồi nhận vào lu nước! (được họa sĩ tái hiện lại.)

Máu những nạn nhân trên nền gạch cứ thẫm đen lặn vào viên gạch lát nền, dù đã 30 năm rồi!



Và sau tất cả những tội ác kinh hoàng của Khmer đỏ, tôi chỉ muốn hỏi: Tại sao con người lang sói man rợ đến vậy.
Và hẳn các bạn đều biết những năm tháng ấy ai là "người bạn lớn"-kẻ đẻ ra, hà hơi tiếp sức cho tội ác diệt chủng của Khmer đỏ?

Biết để mà nhớ, nhớ thật lâu như chúng ta từng nhớ về "người bạn" này!

Nhớ và đừng bao giờ quên!

ĐỪNG BAO GIỜ QUÊN!



LE DUC DUC 


............/.