Không điều gì bị lãng quên

Không điều gì bị lãng quên

( từ BÙI THANH'S BLOG )

Tình cờ đọc được bài thơ này của một người lính không rõ họ tên – người đã có mặt trong những tháng ngày khốc liệt ở biên giới phía Bắc, sau khi quân Trung Quốc ồ ạt tấn công Việt Nam, từ ngày 17-2-1979.

Bình độ 400 là một khu vực ở huyện Cao Lộc, tỉnh Lạng Sơn.

BÌNH ĐỘ 400

Đêm tháng Năm vào Bình độ Bốn Trăm
Đoàn xe trôi êm êm, tầm đại bác
Thuốc súng tanh, lá rừng kêu xào xạc
Chúng no máu rồi không cắn nữa đâu?

Lắc lư xe quan tài vượt về sau
Máu dỏ xuống đường cuốn vào cát bụi
Lại xe quan tài vượt lên lầm lũi
Tốp thương binh bê bết máu mặt, mày

Đám cướp kia Thánh, Phật dạy ăn chay
Chẳng kiêng gì ngày Rằm, mồng Một !
Đạn cày xới đất tơi trồng cây tốt
Tưới máu người cướp, giữ đất biên cương.

Tư lệnh Hoàng Đan trận này cầm quân
Ông bảo rằng: Sống, chết, thời, vận, số !
Cả Trung đoàn ào ào như thác lũ
Bình độ Bốn Trăm bình địa trận người.

Những chàng trai sống, chết trận này ơi!
Mưa đổ xuống ông Trời tuôn nước mắt
Ơn nhớ mãi thân người đi giữ đất
Người trở về ăn, sống, ở ra sao ?

Cập nhật: Sau khi entry này được post lên, hai blogger Nông Dân Gió Lào và Ngũ Hành Sơn đã gửi tới hai bài thơ vừa sang tác của Trần Nhương (nhà thơ – Hà Nội) và Lê Đức Dục (phóng viên Tuổi Trẻ - Quảng Trị). Nên nối tiếp luôn ở đây:

Lời mẹ


Mẹ tôi nói:
Bố các con liệt sĩ Điện Biên
Anh các con liệt sĩ Khe Sanh Đường Chín
Em các con liệt sĩ Đồng Đăng xứ Lạng
Đều vì nước quên sinh
Đều vì con Hồng cháu Lạc
Sao các con lòng đen dạ bạc ?
Đứa chết ở Đồng Đăng chẳng nhắc đến bao giờ ?
Ba mươi năm rồi đó
Hay em nó chết chui ?
Hay em nó hy sinh không chính đáng ?
Lũ chúng mày mở mày mở mặt
Sống dư thừa nhờ cái chết bao người

Cả cái chết cũng bất công đến thế
Lòng mẹ đau biết nhắm mắt sao đây !

Trần Nhương

****

“Manchette” báo và ngày 17-2

(tặng anh B.T-

Người rất nhạy cảm chuyện này

Nhưng giờ anh đã "pó tay" mất roài!)


ga Hà Nội ,

5 giờ 30 sáng 17 tháng 2

năm hai ngàn lẻ chín

tôi vội vã xuống tàu

tìm người bán báo dạo…


mấy chục măng sét báo xanh- tím- vàng -nâu

chẳng báo nào nhắc một dòng về biên giới

im như thể chưa hề biết tới

một sớm mai –giờ này này cách nay 30 năm

ở sân ga này hối hả những đoàn quân,

im và im

như chưa hề biết tới một bình minh

máu đã nhuộm thắm sắc đào sơn cước

giây phút này, 30 năm trước…


ôi Hà Nội , trái tim hồng cả nước

những huyết thư tuổi trẻ lên đường

cả Việt Nam rạo rực máu Lạc Hồng

máu cha ông truyền từ ngày “Sát Thát”

tất cả lên đường

nhằm biên cương phía Bắc!


ba mươi năm

Hà Nội sáng mai này

tôi cầm trên tay

những măng sét báo lặng câm

“Tuổi Trẻ” màu xanh

“Thanh Niên” màu tím



“Công an” màu nâu

“Mua bán” màu vàng



"Vedete" hôm nay

"Giá nhà đất thôi tăng"

"Đánh bạc on-lai"

"Chuẩn bị tăng giá điện"

...

Có măng sét báo nào hôm nay in màu đỏ hay không?

Chỉ cần một sắc đỏ

lặng im

vẫn cháy lòng tưởng nhớ

Khi chúng ta không dám nhắc thành lời!



Tờ báo cũ tháng trước rơi ra

Chạy tít đỏ

kỷ niệm cách mạng Cu Ba

Kỷ niệm chiếm trại lính Moncada

Lên án Israel ném bom Gaza

Aaaaaaa…

Hahaha…



Còn xương máu ông cha

Xương máu quân dân biên giới

Ba mươi năm không dám nhắc một dòng


Yêu hòa bình có nghĩa là im lặng!

Phải thế không?

Phải thế không?


Lê Đức Dục (Ga Hà Nội 6h sáng 17-2-2009)

Và cũng post thêm vài tấm ảnh từ quansuvn.net, để mà khẳng định rằng :"Không ai bị lãng quên, không điều gì bị lãng quên".

Ngày 17-21979, xe tăng và bộ binh Trung Quốc ồ ạt tràn qua tấn công các tỉnh biên giới phía Bắc:

PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket

Nhiều nơi ở Lạng Sơn, Cao Bằng, Quảng Ninh...đã bị san thành bình địa. Quân Tàu bắn giết và phá hoại không thương tiếc, để chấp hành cái gọi là "Dạy cho Việt nam một bài học"

PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket

Đường tàu cũng bị lật lên, các nhà ga bị đặt mìn nổ tung

Photobucket